Trang

Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

ngựa buông vó, người đi chùng chân đã bao lần..

Vó ngựa trên đời, hay dấu chim bay...???


"người đi bỏ sót lại mùi hương

ơi thịt da xưa quá lạ thường

tôi thở lấy tàn hơi hám cũ

mà sầu xé dạ rách tang thương"

(HỒN THU BẠC - HOÀNG NGỌC CHÂU - VĂN số 166 ngày 15/11/1970)

Tôi nhớ lại lời nói ngọng nghịu của một đứa trẻ khi hôn nó: " con nghe mùi gì?" , " dạ, con nghe mùi tình cảm".

Những mùi hương trong đời thường quanh ta chỉ có "mùi tình cảm" là khó thể xóa nhòa!!!

sáng qua thu bạc trắng hàng dương
người bước đi xanh mộng bình thường
tôi thấy lòng hiu hiu mưa bụi
và hồn say rượu ấm hơi sương

người đi bỏ sót lại môi cười
và áo vàng hoa cúc nhung tươi
tôi mơ người biến thành chim sáo
bay dưới tàn thu hót ngậm ngùi

người đi bỏ sót lại mùi hương
ơi thịt da xưa quá lạ thường
tôi thở lấy tàn hơi hám cũ
mà sầu xé dạ rách tang thương

chẳng thà người như bông hoa bưởi
nở trắng vườn hương một sớm hồng
tôi cũng cầm lòng men rượu đắng
bên trời thu bạc nhạn sầu đông

đêm nay tôi ngồi giữa vườn sao
nhấp rượu tàn canh say giải sầu
cây nhớ thương người cây rụng lá
tôi nhớ thương người mơ kiếp sau

Hoàng Ngọc Châu B’lao, 02-10-1970 (Tập san Văn)



Đã đi thì đã đi rồi

Thượng phương trùng điệp thấy gì nữa đâu

Hạ phương ngày tháng bể dâu

Sắt son tình cũ phượng cầu túy hương...




Ngọc Viễn Đông...đẹp và buồn và thơ..như một bài thơ buồn ...và đẹp...



quán đang vắng không em yên ngồi/gió đang vắng thênh thang lụa bay...



"...Một chén men tràn suối lệ sa"

Và với câu chuyện này của tôi, một lần nữa tôi lại tin tất cả đều khởi đi từ

 chữ duyên…và ở đâu đó cái gọi là fate là có

 thật???!!!

Trong 1 cuộc rượu, và ngâm thơ, và hát xướng…tôi và “bạn” cùng nghe 1


 bài thơ đấy xúc cảm…


“Bạn” hỏi mình có thể tìm bài thơ đó không…Mình cũng ậm ừ…Nhưng bỗng

 chợt nhớ ra vào năm 2009 đã từng nhìn

 thấy 1 tuyển tập các bài thơ về rượu trên giá sách nhưng lúc đó không để

 ý lắm…mình cũng hỏi thử anh chủ que


 của nhà sách X, nơi mình hay mua sách, và sau nhiều ngày tìm trong kho


 sách, ảnh cũng tìm được cho mình 2 quyển…


Mình kí tặng bạn “Tìm sẽ thấy”…và tin như thế…Nhưng rồi sau đó mình lại


 thấy 1 điều thú vị khác…2 quyển, trong số

 1000 quyển, như là 1 sự bù đắp cho nhau, với 108 bài thơ “rượu giang hồ

 khí cốt” trong đó (tập CÙNG MỘT LỨA BÊN

 TRỜI LẬN ĐẬN), không phân biệt xuất xứ, “lí lịch” của tác giả (nên có


 rất nhiều bài của các tảc giá pre 1975), 1 quyển

 thì chỉ có 100 bài, còn 8 bài kia thì “được”…in dư trong quyển còn lại…2

 quyển cuối cúng của anh chủ tiệm sách ấy,


 tìm cho mình…(và mình đã xé 8 trang ấy để vào quyển đề tặng...)

Xác suất nào để 2 trong 1000 gặp nhau, cũng như 1 đoạn thoại trong

 1735 km…

"Dân số thế giới hiện nay là sáu tỉ bốn trăm bốn mươi chín triệu ba trăm

 sáu mươi chín ngàn bốn trăm sáu mươi mốt

 người. Con số đó vẫn còn đang tiếp tục gia tăng. Trong đó, Việt Nam với

 hơn 80 triệu dân, là nước đông thứ 12 trên thế giới.

Trong một thế giới đông đúc bận rộn như vậy, xác suất nào để hai người

 tìm thấy nửa còn lại của nhau?”

Đi…sẽ đến, tìm..sẽ thấy…nhưng còn giữ….có được không, lại là…chuyện

 khác, phải không?

Bài thơ đó là bài thứ nhất trong 108 bài thơ đó

LỚP TANG THƯƠNG

(LÊ VĂN BÁI/ J.LEIBA)

Ngày ấy cùng say trong quán rượu

Sầu tư đã cạn rượu hồ vơi,

Hai chàng trai trẻ ca rồi hát,

Bắt chước người xưa đề vách chơi:


"Nhớ Hạnh Hoa thôn quán rượu này.

Nhớ ngày nhớ tháng hẹn rồi đây,

Mười năm sau sẽ cùng chung lại

Xem cuộc đời qua mấy đổi thay."



"Ngày ấy hẳn đầu chưa điểm bạc

Biết bao dòng nước chảy qua cầu!

Lối xưa tửu quán còn không nhỉ ?

Bể rộng mong đừng hóa ruộng dâu!"



Chưa tới mười năm quán Hạnh Hoa,

Xuyên ngang tửu quán ánh dương tà,

Một người xuống ngựa mười năm trước

Một chén men tràn suối lệ sa.


Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

Mưa chiều thứ bảy tôi về muộn...

Mưa chiều thứ bảy tôi về muộn


Cây khế đồi cao..


trồ hết bông.


(PCT)


"Nếu..ngày đó em không đi về phía anh, không gặp nhau.." thì ....hẳn cũng

 sẽ còn một giờ khác, một ngày khác, thế nào mình cũng gặp nhau, ở một


 nơi ,chốn nào đó, phải không???

Bởi vậy, đi đâu loanh quanh, cho đời..mỏi mệt vậy?:)

"gió về rất khuya

lá rụng rất khuya

những cành mí ướt, chớp lạnh phố xưa

...

mái nhà đã rêu

bóng người cũng rêu

những hàng sấu đứng

nhớ chiều tóc xanh

nhớ những lúc ta trôi vào nhau như là mưa gió"


"Không ai là một hòn đảo, tự mình toàn vẹn trong chính mình (...) mỗi

 người là một mảnh của Đại lục..."

(John Donne) 

bởi thế, cuối cùng gì, thì mình cũng sẽ trôi xuôi về bên nhau, phải không

“Em đâu ngờ anh còn nghe vang tiếng em trong tất cả những tiếng động

 ngù ngờ nhất của cái ngày sung sướng đó: tiếng gió may thổi trên những

 cành liễu nhỏ,tiếng những giọt sương rơi trên mặt hồ, tiếng guốc khua

 trên hè phố…Ngần ấy thứ tiếng động ngân nga trong trí tưởng anh một

 thuở thanh bình nào, bây giờ đã gần im hơi, nhưng một đôi khi vẫn còn đủ

 sức làm ran lên trong ký ức một mùa hè háo hức, một đêm mưa bỗng trở




 về, gió cuốn từng cơn nhớ…Anh bỗng nhận ra anh vẫn còn yêu em, dù chúng ta đã xa nhau như hai thành phố…”


...Như mắt sớm gọi tình về hăm hở

Chưa hẹn hò chiều đã thấy trong nhau

Chưa bịn rịn đã khăn áo qua cầu

Đôi ta nữa, cũng trở thành khách lạ

Nên cũng đừng lấy làm khó hiểu 

Khi môi gần mà lòng vẫn xôn xao

Tay đã xiết mà đời còn chưa chịu

Hơi thở đầy mà vẫn thấy thương đau...


"đi trên đường phố này. nghe như chiều đã đầy. cả hồn người thương nhớ.

 cây cao đổ bóng dài...hay những tro tàn của tình xa vắng"


Hoa ngân vang lời ái ân 

Môi say cười gió Đông 

Em mơ lời tha thiết ân cần 
...


Nửa đêm, tự dưng nhớ bài thơ này...Chính xác là vì nhớ ..1 câu thơ...

Giữa muôn vàn những tiếng động huyên náo ngoài kia, giữa trùng trùng

 những âm thanh xôn xao...thì rốt cuộc "Anh còn tiếng nào để nói yêu

 em"...Câu kết của "Buổi chiều ở Pleiku" của nhà thơ KIM TUẤN (đăng

 báo VĂN số 155 ra ngày 1/6/1970) như một nốt lặng cuối cùng...Câu hỏi

 lạnh lẽo, rơi vào thinh không!

Buổi Chiều Ở Pleiku
Kim Tuấn

Buổi chiều ở Pleiku những cây thông già đứng lên cùng bụi mù 
tiếng phi cơ, tiếng xe và tiếng súng 
anh còn phút nào để nói yêu em 
buổi chiều ở Pleiku không có mat trời 
chỉ có mưa bay trên đầu ngọn núi 
những đứa bạn về từ mặt trận xa 
những đứa bạn đi áo đường bụi đỏ 
những ngày mưa nghe bỗng lìa nhà 
những ngày mưa âm thầm nhỏ giọt 
những ngày mưa âm thầm đi qua 

Buổi chiều ở Pleiku có bữa cơm ăn vội 
có tập họp 7 giờ 
có cắm trại, cấm quân hằng tháng 
có quân cảnh ngoài đường 
có thầy đội thầy cai hoạnh hoẹ 
anh còn phút nào để ghé thăm em 

Buổi chiều ở Pleiku có anh và nỗi buồn 
có đêm, có ngày, có quan, có lính 
có jeep chở vợ đi chơi, có kẻ chờ xe đi làm 
có vui, có buồn, có mây, có núi 
có anh đứng nhìn ngày tháng đi qua 
buổi chiều ở Pleiku có cà phê và bạn hiền 
có biển hồ nước trong có lúc buồn soi mặt 
ôi mặt mình sao bỗng gớm ghê 
ôi đời mình sao nhìn muốn khóc 
ta với ta xa lạ vô cùng 

Buổi chiều ở Pleiku có gì hỡi em 
có nỗi cô đơn trong khói sương mù 
có phố buồn hiu, có đêm giấu mặt 
có giấc sầu dài trong cõi thiên thu 
có bức tường vôi ghi dấu đạn thù 
có cuộc đời ta chìm trong khói lửa 
kiếp người sao đã lãng du 
buổi chiều ở Pleiku, buổi chiều nghe mưa bay trên đầu núi 
buổi chiều như mọi buổi chiều 
tiếng phi cơ, tiếng xe và tiếng súng 
anh còn tiếng nào để nói yêu em


Giờ này thương xá sắp đóng cửa

người lao công quét dọn hành lang
...
ôi Sàigòn Saigòn mười một giờ vắng yên

...
lại nghĩ tới...

nhớ ôi niềm nhớ ôi niềm nhớ

đến bất tận...


!!!


"Một tiếng gọi huyền hoặc từ trời cao phả xuống. Những ngày đợi như

 thân thể và cả tâm hồn tôi khô rang. Tới độ tôi nghĩ chỉ cần một que diêm

 nhỏ dí vào cũng có thể bùng lên, phựt cháy dữ dội và tàn bạo. Ôi, một

 que diêm, một ngọn lửa. Những ngày đợi mưa, là những ngày mà cái ý

 tưởng mình sẽ cháy rụi, sẽ thành than tro cứ luẩn quẩn hoài trong đầu óc.

 Tôi biết, chỉ cần một que diêm, tất cả sẽ xong. Tất cả sẽ không còn gì để

 phải lo nghĩ, phải dằn vặt đau đớn nữa. Tôi muốn cháy nhanh đời sống

 mình trong phút giây, cũng như ngọn lửa đã sáng bừng đời tôi, những

 ngày đầu tiên của tình yêu rực rỡ, mù lòa"

(VỚI NHAU, MỘT NGÀY NÀO - DU TỬ LÊ)

Với nhau, một ngày nào, hỡi...???