Trang

Thứ Tư, 6 tháng 12, 2006

/BỨC.HỌA.TÀN.PHAI./

.....Nào, nhanh lên đi anh, kẻo sớm mai tỉnh giấc, đời ta thành vườn hoang !......

(1 trong những nhà văn yêu thích của tôi..viết rất tỉnh mà lại cay;những chủ đề nóng..và rất bỏng;cái nhìn cởi ..trong 1 quan niệm mở;topic chuyện luôn xoay quanh những vấn đề làm đau đầu giới trẻ;những ngõ cụt;khoảng tối ..trong tâm hồn thế hệ 8X....luôn đau đáu 1 câu hỏi;ta là ai;ta đang ở đâu..Phan Hồn Nhiên từng nhận xét về truyện của Vũ Đình Giang: “Tôi nhìn thấy chân dung chính xác của thế hệ mình, những người trẻ đô thị đang hít thở, đang chìm ngập giữa công việc, yêu hoặc không có thời gian để yêu, suy nghĩ hoặc chẳng buồn suy nghĩ, trăn trở giữa những quan niệm cũ - mới, liều lĩnh trước những mất còn, hăm hở thử nghiệm và khắc khoải trả giá...”.Mời bạn cảm nhận qua câu chuyện tôi cho là khá hay sau:-)

Hôm qua tôi nhìn thấy em đỏ chóe trên tivi tựa vệt phẩm màu đổ vội. Em nhảy loi choi kiểu khỉ trong một trò chơi gì đấy tôi không nhớ rõ tên. Thông cảm cho tôi, dạo này gameshow nở tưng bừng như mai vàng mùa xuân mà tôi không đủ thời gian theo dõi kịp.

Trông em hớn hở với chiếc áo thun body cộc tay chẳng ăn nhập gì với đôi kính cận gắn trên gương mặt trắng xanh lại lơ đãng một cách khờ khạo, nhưng lượng kiến thức về nghệ thuật phổ thông của em khiến tôi phải giật mình. Khác với trí tưởng tượng của tôi về em trước đây. Cũng không thể trách, cả tháng nay tôi có được gặp em đâu. Em bảo phải huy động toàn bộ thời gian để cật lực chuẩn lại mớ tiếng Anh ba rọi. Em sắp dùng đến nó rồi. Hay chính xác hơn là em buộc phải dùng. Tôi hỏi vấn đề gì nghiêm trọng vậy, hay em định thay đổi việc làm. Em không trả lời cụ thể, bảo phải giữ bí mật. Đằng nào rồi anh cũng biết mà. Nói chung là em đang có một kế hoạch tích cực, anh không nên lo lắng quá - em trấn an tôi.

Tôi nhớ dạo trước những cuộc hẹn hò hầu hết diễn ra trong chiều nhập nhoạng. Em vận bộ váy vẽ cánh côn trùng trông thật quái đản. Mồm miệng phì phèo các câu chuyện điên rồ, thậm chí những chữ cuối câu lại còn hay nói lắp. Kiểu như em dễ bị bọn đàn ông chụp cho cái mũ vô duyên còn các chị bạn thì bĩu môi rằng gái đoảng. Nhưng riêng tôi thì lại thấy hay hay.

Lai - gã designer bạn tôi, mắng rằng chữ hay hay của mày đáng vo viên vứt vào bồn cầu rồi giật nước. Với hắn thì yêu là yêu, hoặc yêu vì cái gì, cụ thể hóa mọi thứ từ tiền bạc đến nhan sắc lẫn xác thịt, chứ không có cái kiểu mơ hồ hay hay. Tao chả biết hay là hay chỗ nào. Bọn mày đúng thật là lũ điên.

Mắng xong hắn te tái đi xem tranh. Hắn tiết lộ anh trai hắn cũng là họa sĩ nhưng phong cách lập thể vị lai của anh ta không chinh phục được hắn. Biết sao được, mỗi người một gu riêng mà. Rồi hắn khịt mũi bảo cái đám tranh tôi vẽ cũng xoàng thôi, chẳng giá trị gì, chẳng hứa hẹn một tương lai gì, giống hệt mớ giẻ rách, đôi lúc trông khó hiểu nhưng quả thật nhìn mãi quen mắt cũng "cảm" được, cũng thấy... hay hay. Thấy chưa, mày nhiễm tư duy từ vựng của tao rồi - tôi cười khanh khách trả đũa. Hắn gãi đầu vì ngượng, bỏ lên gác lục lọi đám mặt nạ tôi nặn trong vô thức nên vẹo vọ xấu mù. Hắn chọn được một cái, rồi xí phần đem về. Hắn thường cướp cạn tác phẩm của tôi một cách trắng trợn như vậy.

Nhưng tôi cũng thấy vui, giẻ rách mà có người dùng thì giẻ rách có ích quá đi chứ. Dù sao hắn cũng đánh giá tài năng tôi nhỉnh hơn anh trai hắn. Nhưng mỉa mai thay, anh trai hắn lại kiếm tiền giỏi hơn tôi. Cả năm tôi bán lác đác được vài bức. Chủ gallery chỉ trích rằng tranh tôi biểu lộ một tâm thế bi quan, nhìn kỹ có hơi hướng gì đó gần như là ê chề hay mặc cảm nhục dục, hoặc một thứ gì đại loại thế. Tôi mặc ông ta nói, không bình luận hay bào chữa gì. Tôi biết rõ nội tâm tôi thế nào và tôi chỉ diễn tả trung thực cảm xúc. Lúc này cũng vậy, tôi mặc Lai muốn lục lọi gì thì cứ việc, bởi tôi đang bận vừa nhai kẹo cao su vừa dằn vặt về hình ảnh em mà tôi đã nhìn thấy trên tivi. Vì sao hôm qua em lanh lợi và sắc sảo đến bất ngờ?

Tôi không dám kết tội là trước đây em diễn kịch. Hoặc giả em bối rối. Vì tần số gặp nhau hai lần một tuần là thưa thớt quá chăng? Trước khi gặp em, tôi luôn tự hào về chiều cao đủ chuẩn. Đến khi úp vào nhau tôi chợt nhận ra mình nhầm. Em đã vượt chuẩn gien dân tộc để vươn đến tầm quốc tế. Nhưng sự tự ti của tôi và em thì có vẻ ngang nhau. Bởi tôi ngực gầy má hóp thì em vai xuôi đùi béo. Nhìn chung niềm kiêu ngạo chiều cao càng tô đậm sự bất cân đối của cả hai.

Gần đây tình trạng sức khỏe tôi có dấu hiệu tuột dốc. Nguyên nhân có thể do tôi biếng ăn lại lười tập thể dục. Một phần vì bầu trời mùa hè như chảo lửa ninh nhừ tôi như người ta nấu cao hổ cốt. Nhưng phần lớn vì nhớ em. Ngày tôi ăn qua quýt dăm lát bánh mì vẫn chịu được nhưng quả thực tôi không chống đỡ nổi cảm giác đói em. Vì thế mà tôi cứ thoi thóp dần.

oOo

Châu chấu ma ơi, châu chấu ma à! Tôi thầm gọi em trong những chiều ngoại ô xanh xao nằm bất động trên sofa đỏ đổ nghiêng một góc thềm nhà như vệt máu loang dài. Ngoài kia xa lộ rì rầm bao làn xe chuyển động ngỡ tiếng mưa rơi không ngớt. Cành cây dương xỉ oằn lưng phả ra từng hơi thở ngai ngái bên cổng sắt tróc sơn. Nơi ấy em thường xuất hiện với vạt váy phất phơ tựa bóng ma phiêu dạt. Cổng sắt rên rẩm một hồi dài rồi run rẩy đón em vào. Mỗi lần mở ra khép lại là bao tàn dư oxy hóa cứ rụng lả tả vào lòng tay em trông như người ta đang tẩm bột rán một con châu chấu.

Châu chấu ma ơi, châu chấu ma à! Tôi khẽ rít lên nửa sung sướng nửa hoảng sợ. Sao lần nào hẹn hò với tôi em cũng hay phất phơ vạt váy vẽ cuồng loạn đàn châu chấu ma? Bộ cánh rằn rực sắc màu ma quái phủ lên sofa đỏ làm chủ nhân xanh xao trên đó ngộp thở. Em nhe răng nở nụ cười man rợ, hỏi tôi - thế anh nghĩ em là châu chấu ma thật à? Nếu vậy lần sau em sẽ mặc váy vẽ chuồn chuồn cho hiền lành, cho giống cái cô ca sĩ gì đó có gương mặt quai quái hay chả chớt hát trên tivi có được không? Còn nếu anh không hài lòng hoặc tỏ thái độ dị ứng nữa thì em sẽ chuyển qua những con bọ hung. Ồ, hay là ruồi nhé? Anh xem, những con ruồi xanh gớm ghiếc biết đâu chẳng gợi cho anh vẽ một cái gì đó hứng khởi hơn nhiều những gương mặt tróc lở nhàu nát? Tôi ho sặc sụa vội hất em qua một bên, rên thêm một tràng nữa. Lòng ngờ vực không biết sau mốt thời trang côn trùng và bọ cánh cứng em có chuyển qua loài bò sát? Nếu vậy mỗi lần chúng mình quấn lấy nhau có khác gì đang đóng phim tình người kiếp rắn? Em vả yêu vào mồm tôi, bật cười khanh khách rồi kéo tôi vào nhà. Trong nhà kín đáo muốn diễn gì thì diễn. Bởi nếu còn ở ngoài hiên mà cả hai cứ chơi trò chụp váy phủ mặt nhau thế này, thiên hạ đi ngang tưởng có ma nữ khổng lồ đang ăn thịt hình nhân làm tươm máu cả chiếc sofa thì nguy to.

Cứ thế mà chiều đi qua, đủng đỉnh trong tiếng chuông nhà thờ phía xa đổ từng giọt ngắn thật tiết kiệm. Trộn lẫn tiếng động cơ chảy không ngớt trên xa lộ. Ngoài kia bụi dương xỉ có lặng thầm thả rơi vài bào tử nhỏ bé đáng thương? Trong này tôi với em chia nhau chuẩn bị dạ tiệc.

Dạ tiệc kỳ thực chẳng có gì xa hoa. Em vừa trút một bãi máu bầm từ hộp nhựa trắng ra chiếc đĩa sứ cũng trắng và hít hà dọn rau răm cùng chanh ớt ra mâm. Em ghiền món tiết canh. Nhìn cái miệng xinh xinh của em khoái trá hút dần đĩa tiết canh trông khiếp đảm như ma cà rồng tái sinh. Vừa ăn em vừa luôn miệng ngợi khen cái siêu thị nằm lửng lơ trên đường về nhà tôi. Nó bát nháo khủng khiếp và cách trưng bày hàng hóa thì thiếu logic. Nhưng ưu điểm là bán fast-food có sáng tạo. Ối chà chà, tôi ngạc nhiên vì khả năng phát hiện của em. Dân Mỹ đến đây hẳn sẽ nghẹn họng khi biết tiết canh cũng được em xếp vào nhóm fast-food và lại còn bán đường hoàng trong siêu thị. Từ hiện tượng đột phá này hẳn các nhà xã hội học thôi không còn lớn tiếng chỉ trích là dân kinh doanh xứ mình thiếu tinh thần sáng tạo.

Tôi lập cập tuột từ căn gác xuống. Thả vào đầu đọc chiếc DVD mới. Em trợn mắt ồ lên thích thú. Phim kinh dị hả anh? Sao lúc nào anh cũng sưu tập nhiều phim kinh dị thế hả? Lần này là kinh dị tâm lý, kinh dị hình sự hay kinh dị siêu nhiên? Mà này, sao anh không thử xem kinh dị Hàn Quốc đi nào. Hôm nọ đứa đồng nghiệp cho em mượn một phim, tựa gì quên rồi, nhưng có cái cô Kim... ơ... Kim Nam Châm gì đó, tóc dài mượt ơi là mượt, cứ như đang quảng cáo dầu gội, mà nội dung hay lắm, xem đến hết phim em mới biết cô ta là ma. Nhìn cảnh cô ta nhe răng nanh và các búi cơ thối rữa dần mà nghẹt thở. Khiến anh chàng cảnh sát người yêu cô ta vãi hết ra quần, chân nhũn như bột nhão, tay cầm khẩu súng mà cứ run lên không thể nào khạc ra đạn. Đấy anh xem có khiếp không chứ? Dứt màn kể lể là em vứt đĩa tiết canh xuống sàn đánh roẹt, vài hạt đậu phộng thừa vương vãi nền gạch khô khốc. Em túm nhàu vạt váy, co rúm người lại, ép sát vào người tôi, mắt mở thao láo nhìn lên cảnh tượng bí ẩn trên khuôn hình tối thẫm. Không gian lặng phắt tô đậm tiếng cánh cửa mở ra đột ngột. Hiệu ứng âm thanh dồn nén gây nỗi ám ảnh sợ hãi siết chúng tôi thành một.

Sau đó chúng tôi chìm vào nhau. Trời ngoại ô về khuya gió rít qua hiên nhà nghe hoang lạnh và u ẩn. Bộ cánh châu chấu ma em vứt trễ nải trên thành giường, trong bóng tối đèn ngủ ánh lên từng vệt màu xanh ma quái. Tôi thở dài, khẽ vuốt dọc lưng em. Em lột xác cho tôi để tận hưởng niềm vui ít ỏi mà vẫn không thể che giấu nét hoang hoải u buồn. Đôi lúc tôi tự hỏi qua những giấc ngủ thế này, rồi sẽ đọng lại trong nhau chút gì không? Hay chỉ vài giấc mơ chắp vá nhuốm mùi tiết canh và phảng phất phong cách phim kinh dị?

oOo

Kết thúc đợt chuẩn hóa mớ tiếng Anh ba rọi, em rẽ hướng cuộc đời. Chúng tôi đành tạm chia tay.

Em sang Thái làm việc, song song theo đuổi chương trình học về hiệu ứng kỹ xảo dành cho công nghệ phim quảng cáo. Kiểu vừa học vừa hành. Các e-mail mô tả cuộc sống mới của em nơi đất khách không kiềm chế tâm trạng phấn khích. Trong một môi trường dồn dập những ấn tượng thị giác và bao cuộc giao thoa cởi mở đến mức rối loạn của các dòng chảy văn hóa dị biệt, tôi sợ em choáng ngã. Nhưng em trấn an tôi, rằng các loại hình kinh doanh những kích thích dục vọng chỉ mê đắm được bọn đàn ông, chứ em thì miễn nhiễm. Anh cũng đừng bận rộn ghen tuông với gã sếp bé ManYi làm gì. Em tuyệt đối an toàn bên gã. Vừa qua xứ này gã đã sưu tập cho mình một boyfriend mới rồi. Anh hiểu vấn đề em nói chứ? Tôi gật đầu chiếu lệ, an tâm. Qua màn hình webcam gương mặt tôi thuỗn ra như chiếc lưỡi cày.

Tôi hỏi em dạo này thay đổi phong cách ăn mặc rồi sao. Bất ngờ quá! Em cười tít, thì cũng phải hòa nhập môi trường thôi. Chứ thực ra để giã biệt những bộ cánh côn trùng em có cảm giác đau đớn như rắn bị lột xác. Nhưng như thế này thì trông em có khá hơn ấy chứ? Vừa nói em vừa đứng lên, lùi ra xa, xoay chầm chậm một vòng cho tôi thấy hình ảnh toàn thân. Mode! Vậy mà tôi cứ băn khoăn không biết cho em mấy điểm. Nói chung là em đã hiện đại rồi. Nhưng sự đổi mới này trông quần chúng và hơi mất cá tính. Tôi quen hình ảnh côn trùng của em hơn. Tuy điên điên nhưng... hay hay. Nói chung không cắt nghĩa nổi. Rồi em hỏi tôi về xóm nhỏ ngoại ô có gì mới không. Tôi bảo mình cũng yên ổn bên những người hàng xóm. Họ không quấy rầy gì. Trừ Lai - gã bạn designer thực dụng của tôi. Em biết loáng thoáng về Lai rồi mà. Cái gã hay cướp cạn những tác phẩm giẻ rách của anh đấy! Em ậm ừ. Nhưng mà em chẳng thể an tâm. Anh nên dè chừng. Em linh cảm anh ta ít độ tin cậy. Nói chung là linh cảm đàn bà, không giải thích được. Vì thế phải cảnh giác. Tôi nhận ra đề tài đang bị chệch hướng. Tôi đề nghị thôi chúng mình nói chuyện khác đi. Rằng anh nhớ em lắm. Nhớ gần như là đói. Anh đói em! Em nhanh chóng buông thả cảm xúc, hưởng ứng bằng đôi mắt hoe đỏ. Em cũng nhớ anh mà. Nhưng anh phải hiểu cho em. Bên này vừa làm vừa học khá vất vả. Theo đuổi công nghệ cao, tốn kém lắm! Vả lại, gã sếp bé ManYi ngoài giờ quấn quýt với boyfriend thì gã quản em khá chặt. Nhưng có thế thì em mới mau giỏi nghề. Khi nào ngơi việc và kiếm đủ tiền vé máy bay, em sẽ vèo một chuyến về thẳng ngoại ô thăm anh. Em thèm món tiết canh ghê gớm. Ở đây không có bán anh à. Nói xong em khóc. Tình cảnh thật thảm thương.
Khi cuộc than vãn chấm dứt, màn hình webcam tắt thì chiều cũng sầm sập trôi qua. Bóng tối khoái trá bò dần vào con đường ngoại ô vắng lặng. Tôi trông ra cổng sắt, thấy cụm dương xỉ đang già đi, những tàu lá còng xuống, uể oải. Hình như lâu lắm rồi tôi không tưới giọt nước nào cho nó. Khéo chừng nó đang chết đi. Mà sao đám bào tử bé nhỏ rụng xuống không để lại vết tích sinh sôi gì?

Nằm dài trên sofa đỏ, tôi nghĩ về tám năm tuổi trẻ đã trôi qua. Chật vật và dùng dằng phương hướng. Một quãng đời hơi bất động, gần như vô dụng. May quá, tôi còn một cuộc yêu đương. Nhưng kết quả của nó là gì? Khi mà em không xác định được khi nào sẽ trở về cùng tôi. Làm sao tôi có thể loại bỏ những hạt nghi ngại vẩn vơ đang manh nha nảy mầm trong lòng?

oOo

Vắng em, tôi đành chấp nhận chơi thân với Lai. Dù trước đây tôi không ưa gì hắn. Mà hắn và em cũng khắc khẩu nhau. Em luôn cảnh giác với hắn còn hắn nhận xét em là phường mọi rợ. Cũng bởi hắn có đôi mắt cú vọ cứ nhìn xoi xói ruột gan người đối diện rồi buông ra những nhận xét lạnh lùng. Nó khiến người ta tổn thương. Nhưng vì lẽ gì tôi qua lại với Lai? Đơn giản bởi ở khu ngoại ô heo hút và rác rưởi này, tôi chẳng tìm ra ai phù hợp để chơi. Lai là kẻ duy nhất có chút hiểu biết về nghệ thuật - kết quả của năm năm theo học ngành thiết kế. Chuyên gia sáng tạo ra những poster quảng cáo ăn khách, nhưng ngoại hình kém hấp dẫn cộng cách ăn mặc luộm thuộm phản mode đã không giúp hắn kiếm được một chỗ trong thế giới thiết kế thượng lưu. Có lẽ vì lý do này mà Lai bộc lộ tư tưởng sùng bái đồng tiền một cách không giấu giếm. Những tờ bạc có màu xanh tái luôn hấp dẫn Lai đến mức, khi nhìn vào các bức họa của tôi, hắn ta luôn nghiêng về các gam lạnh u buồn. "Nhìn xem, chúng đẹp làm sao. Đấy, đấy, tôi thích nhát cọ ấy. Chúng xanh như một tờ đô la". Ôi trời, lối so sánh rẻ tiền khiến tôi phát cáu. Tôi đẩy hắn ra cửa, hét lên trả đũa: " Và cũng xanh như nước da xanh xao của cậu. Cút về với những poster thương mại rỗng tuếch đi!". Hắn phá vỡ mạch cảm xúc trong tôi. Chúng tôi thường xuyên xung đột kiểu như vậy. Chúng tôi đều là những kẻ ích kỷ và bảo thủ.

Tình hình suy nhược kéo dài và có dấu hiệu ngày càng trở nên trầm trọng đẩy tôi vào trạng thái cáu kỉnh, rồi sau đó lẩn tránh hầu hết các cuộc giao tiếp. Nhiều tháng nay các cuộc online giữa tôi và em cứ thưa thớt dần. Câu chuyện kém hưng phấn từ phía em. Mối quan hệ đang tiến vào vùng trung tính. Lai lại đột ngột chuyển nhà. Hắn ta nói muốn dọn về nội thành ở cho tiện việc đi làm. Người anh lập thể vị lai của hắn giúp một nửa tiền mua nhà. Mỗi quãng đời đều cần một thay đổi - hắn kết luận bằng một giọng nghiêm túc. Nhưng khiến tôi đau đớn. Suốt tám năm tuổi trẻ mất đi, tôi đã thay đổi cái gì?

Chúng tôi ra ngồi trên sofa đỏ. Không nói được chuyện gì ra hồn. Sự ngắt câu lộn xộn thiếu ý thức khiến Lai trở nên khó hiểu. Thà rằng hắn ta cứ tiếp tục phong cách láu cá như mọi khi thì tôi sẽ thấy thoải mái hơn. Lai xoay trở thế ngồi chậm chạp, hắt hơi liên tục vì mùi cánh gián xộc lên trong bầu không khí ẩm ướt. Cơn mưa đầu hè trút xuống vội vã đưa tiễn những đám lá úa lìa cành trong khu vườn nhỏ đùn lên các tổ kiến đen dị thường. Đám nấm tai mèo ve vẩy nơi cội dong riềng rung lên từng chập theo tiếng sấm rền trong cơn mưa. Lai lui vào nhà, nhìn luyến tiếc các bức vẽ dang dở. Đó là lần hiếm hoi hắn không chiếm đoạt của tôi thứ gì. Khi cái bóng xấu xí ấy khuất sau cánh cổng sắt mục nát, tôi ngồi bó gối trong bóng tối, dòng nước ấm lặng lẽ bò trên má. Có bức thiết lắm không sự thay đổi cho mỗi quãng đời? Vì sao tôi điều khiển cuộc sống mình một cách lung tung thế này? Vì sao tuổi trẻ qua đi thì tôi cũng mất dần nhiều thứ đến vậy?

(to be continued....)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét