Trang

Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

{tạp chí Văn}-Đi tìm một quê hương..đã mất!

Giữa cuộc sống chật hẹp ao tù này, tôi vẫn sống với đầy mộng tưởng. Tôi còn sống là nhờ mộng mơ đắm đuối.

(Hoàng Ngọc Tuấn)

Trong lướt thướt của cơn mưa một "ngày tháng hạ", Saigon dường như đang "đi rất chậm buổi chiều", với tiếng thủ thỉ của đôi nhân tình LÊ UYÊN PHƯƠNG "một chiều mưa áo trắng đưa nhau, bên kia đời, tình buông nửa vời", tôi ngắm Saigon qua một chút loáng thoáng như có như không của những hạt mưa đang bám lấy gót chân người, của nhạt nhòe những tí tách bùng vỡ trên vỉa hè, những giọt nước mắt từ trời, rơi từ vô thủy vô chung...."Đường loang loáng nước lập lòa loáng cây/Lạnh vừa đủ siết vòng tay"....Saigon khép nép, và nhỏ nhẹ hơn, dưới mưa!

Tôi đi tìm..một "quê hương" đã mất qua những tập san VĂN...

"Quê hương" ở đây, không hẳn phải là phố xá, sông suối, cửa nhà...mà là một "quê hương"trú ẩn của tình tự dân tộc, của những êm ái tiệm cận được với nhịp tim, của một nơi cho những rung động trú nấp, của một điểm đến để những suy tưởng dừng chân, của một nơi chốn  mà người ta có thể giải bày...những gì người ta nghĩ, người ta yêu, người ta ghét..."Quê hương thu nhỏ" ấy còn là một xứ sở mà những êm ái đã biến thành hơi thở, đã hóa thành gió, thành nắng, thàng mây xanh và trời trong...Nơi mà chỉ cần nhắm mắt, là đã thấy mình tắm mát trong tuôn trào những ấm êm tượi đẹp...nơi mà để trờ về với cái thời mà người ta còn luyến tiếc đến ngẩn ngơ  "Sợ em đã quên mùi hoàng lan đêm xuân quên hương cau, thông vàng, bụi phấn. Dậu hoàng cúc thu dạt dào mình nỗi xưa nhớ chăng em, thềm trưa mây mưa"...(*)
Cái thời mà không chút mảy may, người ta quả quyết  "không một sắc đẹp nào làm phai mờ nét mặt của người yêu đầm đìa nước mắt"(**), cái thời mà tình yêu...chính là thứ tình yêu thuần khiết của cuồng bạo và chân thật nhất "tình, như một đường gươm. Ngực đây, gươm hãy ngập"(***)...

Và đó, là nơi chốn 'quê hương" trong tâm tưởng, đã mù xa, đã tuyệt bóng, mà tôi muốn một lần...được trở về!

thế nhưng...

bởi "Tuổi xanh như ngày nắng, trông ra đã xế chiều...."

Những buổi chiều tai quái của thời đại đã chìm xuống, đã đồng lỏa với bóng đêm để "quê hương thâm trầm" ấy tan đi cùng mịt mùng...."Người xa như hình bóng. Còn gặp lại nhau không"....Còn gặp hay không? Thôi, thì nhờ "của tin còn một chút này làm ghi", bắc một nhịp cầu, nối liền những cơn mơ, để "một lần nào cho tôi gặp lại em"...trong những buổi chiều, mưa, và rất Saigon...của Saigon...như buổi chiều nay!


(*): DUYÊN ANH
(**): NGUYỄN MẠNH CÔN
(***): DU TỬ LÊ

PhotobucketSài Gòn đi rất chậm buổi chiều
Cánh tay tà áo sát vòng eo
Có nghe đôi mắt vòng quanh áo
Năm ngón thơ buồn đứng ngó theo

Sài Gòn phóng solex rất nhanh
Đôi tay hoàng yến ngủ trong gants
Có nghe hơi thở cài vương miện
Lên tóc đen mềm nhung rất nhung

Sài Gòn ngồi thư viện rất nghiêm
Tờ hoa trong sách cũng nằm im
Đầu thư và cuối cùng trang giấy
Những chữ y dài trông rất ngoan

Sài Gòn tối đi học một mình
Cột đèn theo gót bóng lung linh
Mặt trăng theo ánh đèn: trăng sáng
Đôi mắt trông vời theo ánh trăng

Sài Gòn cười đôi môi rất tròn
Vòng cung mầu đỏ, nét thu cong
Cầu vồng bắc giữa mưa và nắng
Hay đã đưa dần sang nhớ mong

Sài Gòn gối đầu trên cánh tay
Những năm mười sáu mắt nhìn mây
Chiếc tay tròn ánh trăng mười bốn
Tiếng nhạc đang về dang cánh bay

Sài Gòn nắng hay Sài Gòn mưa
Thứ Bảy Sài Gòn đi Bonard
Guốc cao gót nhỏ mây vào gót
Áo lụa trăng mềm bay xuống thơ

Sài Gòn mai gọi nhau bằng cưng
Vành môi nghiêng cánh xuống phân vân
Lưng trời không có bày chim én
Thành phố đi về cũng đã xuân

(TÁM PHỐ SÀI GÒN - NGUYÊN SA)
PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket



Photobucket


VĂN & TUỔI NGỌC ...lại mới mua thêm được, cùng với 1 tập nhạc của TỦ SÁCH GÌN VÀNG GIỮ NGỌC ấn bản, năm 1971!

Những quyển NHẤT LINH, KHÁI HƯNG là mua ở hội sách, với giá rẻ, 10-20k, để nếm lại chút lãng mạn tiểu tư sản, có chút "sên sến":)

8 nhận xét:

  1. Cám ơn em _một người trẻ đã nâng niu những quyển sách như nâng niu cái cảm xúc của một "quê hương còn lại"
    Đọc bài thơ "Tám phố Saigon" của Nguyên Sa chị lại bắt gặp mình của Saigon rất xa ..nhất là những câu thơ

    Sài Gòn tối đi học một mình
    Cột đèn theo gót bóng lung linh
    Mặt trăng theo ánh đèn: trăng sáng
    Đôi mắt trông vời theo ánh trăng

    Trả lờiXóa
  2. Hi chi:).. Cuoi tuan vui nha chi! Bai nay cua Nguyen Sa dung la mot trong nhung bai ma khi doc la ngay lap tuc mot Saigon cua nhung ngay xua.. Tro ve truoc mat lien! Em rat thich:)

    Trả lờiXóa
  3. Chị chưa đọc hết entry nhưng cảm xúc trong đầu lại giống chị Gió.
    Cám ơn em , một người trẻ , rất trẻ mà chị đã từng gặp ngoài đời .Một nam thanh niên phơi phới bước vào tuổi xuân nhưng lại không cùng suy nghĩ như đồng trang lứa, em rất công phu để "lục lọi" trong bụi bặm quá khứ hòng giới thiệu văn hóa Sài Gòn cho lớp người đầy trãi nghiệm lẫn các bạn trẻ mà không sợ múa rìu .
    Cũng là một điều rất đáng trân trọng với ý thức Giữ và Gìn .

    Trả lờiXóa
  4. hi chị...nếu mình không "làm", thì còn ai sẽ "làm" đây chị?:)...không thể để cho những giá trị tốt đẹp đó biến mất một cách tàn nhẫn như thế được chị, làm sao mà cam lòng?:)

    Trả lờiXóa
  5. Đó mới chính là sự khác biệt đáng trân trọng .

    Trả lờiXóa
  6. Chị còn nợ mảng văn học này một cảm xúc về ký ức bởi cứ đau đáu về nó được khơi gợi từ những entry của H...Chị đợi nó đầy rồi mới có thể bắt đầu

    Trả lờiXóa
  7. @chị GIÓ: em nhìn thấy 1 Saigon, 1 hồn Saigon, 1 tình cảm của người Saigon....qua những trang báo VĂN...Thật thú vị, chị ơi:)

    Trả lờiXóa
  8. Cứ đi tìm rồi ta sẽ gặp ...H nhỉ ? Cám ơn em một người trẻ thích tìm

    Trả lờiXóa