Ta ở trời Tây, ôi ta nhớ, nhớ trời Đông
Nhớ trong sợi khói cuốn phiêu bồng
Có muôn trùng núi ngăn người đến
Có một nguồn xa chia mấy sông.
Ta ở trời Tây, ôi nhớ trời Đông
Nhớ nhau nghìn nỗi xót xa lòng
Sao ta chợt thấy men đời đắng
Thấy một mình trong nỗi nhớ mong.
Ta, ta ở trời Tây, ta nhớ trời Đông
Nhớ như con nước trôi thành dòng
Ta như chim mỏi cánh bay tìm về núi
Có một mình riêng hoài trông ngóng.
Ta ở trời Tây, ôi ta nhớ, nhớ trời Đông
Nhớ mưa nhòa phiếm, nắng tơ hồng
Nhớ đôi dòng tóc, chia đường gió
Cõi mình ta mù như hư không.
Nhớ trong sợi khói cuốn phiêu bồng
Có muôn trùng núi ngăn người đến
Có một nguồn xa chia mấy sông.
Ta ở trời Tây, ôi nhớ trời Đông
Nhớ nhau nghìn nỗi xót xa lòng
Sao ta chợt thấy men đời đắng
Thấy một mình trong nỗi nhớ mong.
Ta, ta ở trời Tây, ta nhớ trời Đông
Nhớ như con nước trôi thành dòng
Ta như chim mỏi cánh bay tìm về núi
Có một mình riêng hoài trông ngóng.
Ta ở trời Tây, ôi ta nhớ, nhớ trời Đông
Nhớ mưa nhòa phiếm, nắng tơ hồng
Nhớ đôi dòng tóc, chia đường gió
Cõi mình ta mù như hư không.
Thơ Kim Tuấn, nhạc sĩ Phạm Đình Chương phổ nhạc, Khánh Ly hát trong CD này...òa òa, em thì ở trời Bắc và em nhớ trời Nam!
"Ta có thở khói thương nhau/ Tình cũng như nhang tàn.." (Nguyễn Đình Toàn)...
Với những ô cửa mùa đông thế này, với mây chì và mưa xám...nếu play liên tục CD Khánh Ly hát Nguyễn Đình Toàn thì có mà ...
"Đừng hỏi tình xa bao lâu tình sẽ lạ
và hỏi người chia xa nhau lòng có sợ
Gương lạnh bóng mờ
Còn một phần ba cây nhang đời cháy vội
Đội một hòn than chôn chân sầu đứng đợi
Tro tàn rụng rơi..."
Thấy rõ ràng tâm trạng "đi vào tương lai"
...và cái buồn man mác nhẹ nhàng "Mấy ngày gần đây, Hà Nội đã hết nắng. Hà Nội đã thiếu không khí, thiếu hơi thở. Bên kia tả ngạn Hồng Hà, bên này năm cửa ô, ngay trong nội tâm Hà Nội, những sự kiện mới mai đây sẽ về ngự trị trên Hà Nội đã như những tảng bóng tối mịt mùng dâng lên. Bóng núi bóng rừng chấp chới. Tim phổi người choáng váng, rức buốt. Những mạch đời ngừng nghỉ. Những màu sắc lộng lẫy nhất cũng nhạt tái lần lần. (là mình buồn chứ không phải do xa Hanoi mà buồn )
mà ông nhà văn MAI THẢO đã nhắc đến năm 1955 trong truyện ngắn nổi tiếng nhất của ông: ĐÊM GIÃ TỪ HÀ NỘI khi máy bay đáp xuống phi trưởng Tân Sơn Nhứt tối nay
"Phượng nhìn xuống vực thẳm.
Hà Nội ở dưới ấy.
...
Phượng đưa Thu đi. Những ánh đèn xanh biếc của Hà Nội nghiêng theo những bước chân bắt đầu dời khỏi Hà Nội. Bóng Phượng, bóng Thu nhoà dần. Rồi mất hẳn. Họ đã đi vào Tương Lai."
....
Và thế là, mình chia tay với những ngày đằng đẵng của Hanoi, được về với "một cõi ta bà, nơi mà nhà chùa nằm cạnh nhà thổ, trăm ngàn thứ chìm nổi, mặt tiền mặt hậu, đủ chủng tộc, đủ tôn giáo, đủ khuynh hướng , đủ giai tầng, đủ món ăn chơi, đủ lối chơi, đủ hẻm hóc, ánh sáng rất sáng, bóng tối rất tối, ánh sáng ngay giữa khuya, bóng tối ngay trong chiếc xe chạy giữa ngày: nghĩa là những đối cực tiếp giáp nhau, hoán vị nhaui, bao hàm nhau, nghĩa là những cực điểm sẽ không còn là những cực điểm vì phải thể nhập vào cái rộn ràng chung và hóa thân " (Trích "Sài Gòn của Bửu Ý)...
& WITH SAIGON, I AM REBORN
Sài gòn đầy cứt, đầy mùi hôi và những kẻ xấu nhưng nó là cuộc sống của ta bây giờ :)
Trả lờiXóa