“Saigon là thành phố của những
bước chạy theo ngày…”
Saigon mở ra muôn nghìn hồng tía
những sắc màu... như nhà văn Bửu Ý từng nói Ở Saigon, "ánh sáng rất sáng,
bóng tối rất tối, ánh sáng ngay giữa khuya, bóng tối ngay trong chiếc xe chạy giữa ngày:
những đối cực tiếp giáp nhau, hoán vị, bao hàm nhau..."
NHƯNG, Có những lúc Saigon đáng
yêu và đáng nhớ hơn nhờ những sự im lặng...Nỗi im lặng dữ dội!..."một con
đường nhỏ buổi trưa vắng , một góc phố đêm chỉ còn ngọn đèn vàng nhấp nháy , một ánh đèn
đường chếch bóng, một cơn mưa khuya , tiếng gõ của xe mì dạo, tiếng kinh koong của
chiếc xe xích lô , tiếng lá rụng xuống hè đường ... nó là tiếng nói của im lặng ..của một
Saigon đằm thắm giấu mình trong những ồn ã đời
thường .."
Một Saigon trong veo !!!
Một Saigon trong veo !!!
....đó là những im lặng "dữ
dội" mà cũng rất dịu dàng...mà Saigon đang mang trong lòng, đó là những lời im lặng..đa
ngôn, im lặng để lắng nghe, im lặng để nhìn lại...cũng như DUYÊN ANH (lại DUYÊN ANH) đã
từng nói về Saigon
"Hãy thinh không nhé, hãy trùng khơi. Hãy im lặng đến thời lên tiếng. Vì tiếng em cao
vọng tuyệt vời"!!!
Saigon, Saigon,
Saigon,,,"Tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi", tiếng động nào thôi
thúc được gọi lên trìu mến, mãi
mãi, không ngừng!
Cũng như ĐẶNG NGUYỄN ĐÔNG VY đã thốt lên "Saigon có nói gì đâu"..trong lời bạt đầy tình cảm của quyển sách mới chỉ ra mắt vào những ngày đầu năm nhưng có lẽ đã trở thành 1 trong những quyển sách yêu thích nhất của tôi trong năm nay...
"Tôi không phải là người Sài Gòn. Dù giữa tôi và Sài Gòn có một mối tơ duyên.
Tôi không hiểu hết Sài Gòn. Dù tôi đã sống với Sài Gòn rất nhiều năm tháng.
Chính vì lẽ đó mà tôi luôn muốn lắng nghe, lắng nghe, những câu chuyện đời thường của phố. Kể cả khi tôi biết rằng, thực ra thì Sài Gòn có nói gì đâu, chỉ có chúng ta mới thích kể chuyện và thích nghe kể chuyện. Chỉ có chúng ta mới thường gán cho Sài Gòn những cái nhãn “thế này” hay “thế nọ”.
Sài Gòn có nói gì đâu.
Vài thế kỷ đã trôi qua trên mảnh đất này, và Sài Gòn chỉ âm thầm sống".
(Đặng Nguyễn Đông Vy)
"Sài Gòn - Chuyện đời của phố" gồm 36 bài viết về những câu chuyện gợi nhớ một Sài Gòn xưa: Con đường ký ức, Hồn đô thị, Nhà cổ ven đường, Tìm lại giấc mơ xưa, Nhiếp ảnh gia của nghệ sĩ Sài Gòn, Ban hợp ca Thăng Long, Một cuộc thi hoa hậu, Giai nhân một thuở... Những góc phố nhỏ Sài Gòn lần đầu tiên kể về chuyện đời của mình sau bao nhiêu năm tưởng chừng đã chìm sâu vào ký ức.
"...Giả sử ngày mai em về Sàigòn
Em có còn là em nữa không?
Em có còn ngọt ngào suối trong
Em còn thuộc ca dao,
còn giữ áo cho nhau thuở nào?
Sợ em đã quên mùi hoàng lan đêm xuân
quên hương cau, thông vàng, bụi phấn
Dậu hoàng cúc thu dạt dào mình nỗi xưa
nhớ chăng em, thềm trưa mây mưa?..."
(Duyên Anh)
Em có còn là em nữa không?
Em có còn ngọt ngào suối trong
Em còn thuộc ca dao,
còn giữ áo cho nhau thuở nào?
Sợ em đã quên mùi hoàng lan đêm xuân
quên hương cau, thông vàng, bụi phấn
Dậu hoàng cúc thu dạt dào mình nỗi xưa
nhớ chăng em, thềm trưa mây mưa?..."
(Duyên Anh)
----------------------------
SÀI GÒN THÚ ĐÔ VĂN HÓA VIỆT NAM của MAI – THẢO.
Sài gòn thủ đô văn hóa Việt Nam: Không phải là một danh từ, một câu nói xuông nhạt. Không phải là một ảnh hình trừu tượng. Không phải là một ảo tưởng mong manh còn năm trong ngày tới xa thẳm. Kíhông phãi là một ý niệm khát khao đợi chờ. Đã là một thực thể. được minh định : Văn Hóa Việt Nam thực hiện hôm nay và sẽ được kiện toàn trong ngày tới đã có được một trung tâm xuất phát và sinh thành : Thủ đô Sài Gòn.
Sài gòn thủ đô văn hóa Việt Nam: Không phải là một danh từ, một câu nói xuông nhạt. Không phải là một ảnh hình trừu tượng. Không phải là một ảo tưởng mong manh còn năm trong ngày tới xa thẳm. Kíhông phãi là một ý niệm khát khao đợi chờ. Đã là một thực thể. được minh định : Văn Hóa Việt Nam thực hiện hôm nay và sẽ được kiện toàn trong ngày tới đã có được một trung tâm xuất phát và sinh thành : Thủ đô Sài Gòn.
Thực thể lòa chói này được biểu tỏ rõ rệt xâu đậm, ngày ngày.
Ánh sáng của Văn Hóa cháy lên hôm nay từ giữa lòng đời sống lớn rộng của dân tộc là một giòng máu bừng bừng mãnh liệt luân lưu trong một cơ thể chứa đựng cái vô hạn của những năng“lực sáng tạo trẻ mạnh phong phú. Giòng máu bắt nguồn từ trái tím. Sài Gòn xuất hiện trên những kinh rạch tăm tối ngày nào, đã đổi thay để có thêm một hình thể tinh thần nữa : hình thể của một trái tim đập mạnh, với những đường máu những lỗi ảnh sáng đan chen nhau, tỏa đi trên toàn thể, toàn điện.
Không còn là chân tay, SàiGòn đã là một trái tim. Những biến cố trọng đại của lịch sử đất nước từ một ngày nào đã chuyển đổi trọng tâm sinh hoạt dân tộc, và Sàigòn đang phát triển, thay thế cho một Hà-Nội đã tàn lụi, đã nghiễm nhiên biến thành một thứ cứ điểm chính yếu quy tụ mọi thiện chí xây dựng và mọi nỗ lực đóng góp của những hoạtđộng, văn-hóa hiện hữu, trên mọi ngành mọi mặt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét