Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

30/4 !

"30/4, ngày có triệu người vui, và cũng có triệu người buồn)(Võ Văn Kiệt); ngày Saigon dài nhất (Duyên Anh) (http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nmntn4n4n31n343tq83a3q3m3237nvn)

ngày mà "30 năm, chỉ một tháng Tư) (Khánh Ly)
...ngày mà...


"Mưa hoàng hôn, trên thành phố buồn gió heo may vào hồn.."@ Dinh

 Độc Lập

 30/4/2012..."giọt lệ này em sẽ khóc cho ngàn sau.."???!!!



SÀIGÒN TRƯỜNG CA
(DUYÊN ANH)
1.- 

Em thuở ấy còn hoa phong nhụy 
Trên bản đồ địa lý giáo khoa thư 
Rất thật thà và cũng rất ngu ngơ 
Anh mực tím vẽ giấc mơ viễn xứ 
Giấy trắng học trò viết tên em đầy vở 
Viết đầy hồn tuổi nhỏ của anh xưa 
Chuyến tầu vô Nam còi thét trong mơ 
Nên ga bến chỉ đợi chờ tưởng tượng 
Thế đã đủ làm anh sung sướng 
Đủ làm anh chiêm ngưỡng em rồi 
Hỡi Sài gòn xa lạ của anh ơi 
Anh thầm gọi khi đất trời hiu quạnh 
Nuốt miếng nắng vàng lòng thôi mưa lạnh 
Và thèm bay như đôi cánh hạc hồng 
Đêm sách đèn chữ nghĩa chạy lung tung 
Ngày trường lớp cũng uổng công thầy dậy 
Cái bảng đen mịt mù sao anh thấy 
Xa nơi anh lộng lẫy một Sài gòn 
Một Sài gòn tươi mát ngọt ngon 
Đang vẫy gọi lời mật ong say đắm 
Bước chân đời hiền ngoan nhưng chậm lắm 
Anh theo nhanh mà vẫn cứ dại khờ 
Sài gòn ơi, biết đến bao giờ 
Anh khôn lớn để ước mơ đầy tuổi 


2.- 

Năm anh mười chín 
Đường hoa xưa lầy lội 
Quê nhà anh cằn cỗi thê lương 
Như chim hạc hồng anh vội trốn mùa đông 
Đôi cánh mỏng trĩu cong tâm sự 
Tổ quốc mình còn ho lao quá khứ 
Đã ung thư một hiện tại qua phân 
Anh đêến cùng em, anh đến thật gần 
Với lòng anh bản đời ngµy xưa vẽ dở 
Em nắng vàng xoài, mưa xanh vú sữa 
Nỗi sầu riêng hồn anh lịm cơn mê 
Sông miền Nam chẳng ai thích ngăn đê 
Nên tình cảm mênh mông biển nước 
Sài gòn em là mộng ước 
Em áo bà ba đơn sơ và em giọng nói thiệt mùi 
Em chân tình và em tha thiết quá em ơi 
Xao xuyến ù ơ, bồi hồi vọng cổ 
Em cho anh hơi thở 
Cho anh niềm tin xây dựng tương lai 
Em cho anh cả đất lẫn trời 
Cả nắng thi ca, cả mưa tiểu thuyết 
Em cho anh đếm làm sao hết 
Đời yên vui nhờ liếp ấm em che 
Đời yên vui nhờ một chốn lui về 
Anh thấy rõ ngọn đèn soi cuộc sống 
Phóng tầm mắt anh nhìn xa trông rộng 
Thế giới ơi, tôi kiêu hãnh có Sài gòn. 
Nếu phải lìa em, anh sẽ mỏi mòn 
Anh sẽ giối giăng đọc tên em từng hàng cây, con phố 
Theo bước chân người anh rày đây mai đó 
Mỗi chia ly mỗi gần gũi em hơn 
Mỗi chia ly mỗi thơm ngát nỗi buồn 
Anh mới hiểu 
Sài gòn trái tim anh, tim đất nước 
Anh mới hiểu 
Tại sao mình yêu tổ quốc 
Và tại sao mình yêu dấu Sài gòn 
Em cho anh nhiều, em nhớ nổi không 
Tiếng hát thê lương, điệu ru kỷ niệm 
Em cho anh no tròn sự nghiệp 
Để anh đi làm đẹp cuộc đời 
Sài gòn 
Tên em trên những vệt son môi 
trong ánh mắt và trong hơi thở 
trong hạnh phúc và trong đau khổ 
ở tuổi non và ở tuổi già 
ở xuân hồng sắp sang và thu biếc đã qua 
ở hôm nay anh sống và ngày mai anh chết 
ở ngàn dặm kẻ chân mây mù mịt 
ở tấc gang người cuối phố đầu phường 
ở sớm công viên ngọn cỏ ngậm sương 
ở chiều bùng binh đèn mầu phô sắc 
ở bình minh nụ cười 
ở hoàng hôn nước mắt 
ở chốn ngoài ta 
ở cõi vô thường 
ở nghẹn ngào vết chém thê lương 
của lịch sử trăm năm phản bội 
của lịch sử làm nên bởi những tên gian dối 
những tên bù nhìn yêu nước độc quyền 
những tên tay sai tráo trở đảo điên 
Em ngự đền đài, em là đà huyệt mộ 
ở mọi nơi vì em là thành phố 
Là chứng nhân và là cả nạn nhân 
Anh yêu em muốn cắn nát vai trần 
Muốn ghì chặt môi hôn bây giờ và mãi mãi 


3.- 

Sài gòn khăn sô 
Mùa xuân tím tái 
Lưỡi lê đàng ngoài thù hận đàng trong 
Chim hạc hồng tiếp tục trốn mùa đông 
Chả thấy Hoàng Diệu nào tuẫn tiết 
Anh chỉ thấy bọn tướng hèn khốn kiếp 
Lột xé chiến bào, phi tang tích huân chương 
Đứa tham sinh rời lủi quê hương 
Đứa úy tử gục đầu chịu trói 
Sài gòn ơi, anh biết em đau nhói 
Anh biết em nhục nỗi tháng Tư 
Nỗi nhục ghim sâu, em vẫn thủ đô 
Vẫn rực rỡ tự hào những người 
Ta không bỏ em cao thượng 
Ta ở lại địa ngục trần gian 
và ta tự tìm lên thiên đàng hạnh phúc 
Bởi vì ta được khóc với Sài gòn 
Nước mắt ta nhỏ xuống vết thương non 
Vết thương xót xa làm ta khôn lớn 

Sài gòn 
Em đã cho anh hai mươi năm sung sướng 
Anh phải van lơn để hứng chịu cơ cầu 
Ngày mai, trong ngục tù hay phát vãng rừng sâu 
Anh không thẹn khi nói: Anh yêu em tha thiết 
Hãy mơn nhẹ nỗi đau, đừng rên xiết 
Hãy thinh không niềm bí ẩn trùng khơi 
Sài gòn ơi 
mãi là em nhé, 
Sài gòn ơi 

Dù biển dâu có khoác áo chồn tinh 
lên tên em diễm tuyệt 
Mãi là nắng thi ca là mưa tiểu thuyết 
Dù đường xưa đầy dấu vết kên kên 
Mãi là em, 
mãi là em ngơ ngác, dịu hiền 
Để anh vững hành trang xa em biệt xứ 
Để anh vỗ về tương lai bằng điệu ru quá khứ 
Để anh yên vui còn một chốn lui về 


4.- 

Tháng sáu mây chì 
Mưa tiễn anh đi 
Mưa sướt mướt hay Sài gòn sướt mướt 
Anh đi theo nổi trôi vận nước 
Anh đi theo dâu biển quê nhà 
Anh hết là anh 
Anh đã là ta 
Cái tiểu ngã nhập vào đại ngã 
Nỗi thống khổ chẳng riêng ai chịu nữa 
Nó đè lên vai cả dân tộc 
cả thế giới chúng mình 
Nó trong giọt nước mắt già và trên ngọn tóc xanh 
Nó ở cuộc đời thênh thang 
và ngục tù tăm tối 
Nó ở ban mai kinh nguyện cầu 
nửa đêm kinh sám hối 
ở hồi chuông cáo phó 
ở tiếng khóc chào đời 
Nó gầm gừ đe dọa dài dài 
Sau mỗi hòa bình của chiến tranh ý thức hệ 
Nó là tham lam, ích kỷ 
là kiêu căng, ngu xuẩn là độc ác dối gian 
Nó xui Việt Nam tàn nhẫn với Việt Nam 
Và bắt nhân loại phải rời xa nhân loại 
Nó đã bắt ta xa em, Sài gòn hỡi 
Nó đầy ta suối độc, rừng thiêng 
Nó còn giả vờ giăng khẩu hiệu nhân quyền 
Con ó bảo mỏ mình thôi nhọn hoắt 
và con gấu khoe chân mình cùn nanh vuốt 
Nhưng loài người vẫn bị mổ mắt, vẫn bị cấu cào 
Ta thì vẫn nằm dài trong những đề lao 
Nghe nỗi nhớ Sài gòn thơm ngát 


5.- 

Mùa thu nghe con cuốc cuốc 
Có gần ta những buổi chiều nhung 
Em đến luôn luôn, em đến rất thường 
Với cỏ úa công viên, với cây khô tước vỏ 
Với phấn son, lược gương vất bỏ 
Với móng tay dài, ánh mắt diều hâu 
Phan Đình Phùng tạm trú nơi đâu 
Trần Quý Cáp hộ nào chứa đó 

Ôi, Cần Vương trăm năm cũ 
Cũng biển dâu dâu biển dưới mồ 
Giải khăn sô trên vừng trán tháng Tư 
Cho người chết và cho lịch sử 
Cho nhiệt tình và cho danh dự 
Cho quên trời xa cho nhớ đất gần 
Em đến hoài hoài, em đến thật chăm 
Với bước chân em rã rời cõi tạm 
Với mũi tên găm tim xưng phổi nám 
Em gọi ta về máu đỏ chiêm bao 

Em gọi ta về xao xuyến dạt dào 
Em có hiểu vì sao ta ở lại 
Em có hiểu vì sao ta đóng đinh chịu tội 
Sài gòn ơi, nay mới thật yêu em 
Xưa đã yêu rất mướt rất mềm 
Đã tha thiết chỉ gọi là tha thiết 
Chưa cuồng điên, dại rồ, mãnh liệt 
Vẫn ngỡ tình yêu khói nắng mơ hồ 
Vẫn tưởng tình yêu bọt nước hư vô 
Nên mới có bây giờ ta sám hối 

Ta tình nguyện lưu đầy chuộc lỗi 
Bởi mãi rong chơi nên đánh mất Sài gòn 
Bởi trót lơ là làm héo đóa môi son 
Làm suối lệ thành đại dương nước mắt 
Hạnh phúc trong tay ta vừa vuột mất 
Em gọi ta về hiu hắt dặm đường xa 
Ta những chàng trai của Sài gòn mở hội hôm qua 
Của hôm nay đề lao, tập trung lao cải 
Của Sơn La, Lai Châu, Lào Kay, Yên Bái 
Của Ninh Bình, Vĩnh Phú, Gia Trung 
Của Kàtum, Thanh Nghệ, Phước Long 
Của Trảng Lớn, Vườn Đào, Đồng Tháp 
Của Chí Hòa, Hàm Tân, Sa ác 
Của Gia Rai, Xuyên Mộc, vân vân 
Hỡi Sài gòn, người tình chói lọi chân dung 
Em gắng đợi ta về trong nỗi nhớ 


6.- 

Anh hỏi trời cao 
Trời cao hớn hở 
Anh chỉ đất thấp 
Đất thấp mặn nồng 
Có tình yêu, hạnh phúc nào già không 
Trời đất nói hạnh phúc, tình yêu nghìn năm son trẻ 
Và thành phố anh yêu cũng nghìn năm như thế 
Sài gòn ơi, em trẻ mãi chẳng già 
Anh sẽ về thắp sáng ngọn đèn xưa 
Vẽ lại chân dung em 
bản đồ giáo khoa thư địa lý 
Viết tên em Sài gòn hoa phong nhụy 

Sài gòn tình thơ anh 
Sài gòn ấu thơ anh 
Sài gòn mưa tâm tư 
Sài gòn nắng tâm tình 
Sài gòn mênh mông 
Sài gòn vời vợi 
Sài gòn rất tươi 
Sài gòn thật mới 
Thế giới ơi, tôi không mất Sài gòn 

(Sa Ác, 30-4-1979)

Khánh Hà & Trần Thu Hà!

"Khi mình yêu, 

trong phút giây mắt trao

 nhau

Tìm đến bên nhau, 

phút ban đầu như thoáng qua

Khi mình yêu..."

"Khi mình yêu" là 1 trong

 những bài KHÁNH HÀ hát tối

 27/5 tại WE

1 số đoạn cô phiêu chưa tới, song những ca khúc lần

 lượt

 trình bày vẫn còn nhiều cảm xúc...những lời tâm sự, sự

 lẩm

 cẩm của...tuổi già...khiến cô...dễ thương hơn! Và cảm

 động khi cô "rưng rưng lệ" khi hát "Cho người tình

 lỡ"...1 bài hát

 mà cô tâm sự "khi hát người ta thường nhớ đến người

 tình, còn mình hát thì nhớ đến...người anh" bởi bài version hòa

 âm tối qua dùng lại version mà ANH TÚ đã làm cho KH trong nhiều

 năm trước.

List bài hát

Besame Mucho/ Bâng khuâng chiều nội trú/ Bài ngợi ca tình yêu/ Ru con

 tình cũ/ Self control/ I will survive/ Một mình/

 LK Diệu Hương/ Rưng Rưng Lệ/ 7 ngày đợi mong/ I will always love

 you/ Cho người tình lỡ/ Đời đá vàng/ Unchained

 melody/Bài không tên cuối cùng/ Khi mình yêu/ Tan tác/Perhaps...





Thỏa mãn toàn tập với đêm nhạc HÀ TRẦN...Tuy rằng có quá quá nhiều

 nhiều nhiều bài muốn được nghe nữa...(vd


 như Em vẫn như ngày xưa; Phố Nghèo, Em về tóc xanh, Hoa Gạo, Lời

 chưa nói, Phía ngày nắng tắt, Mùa thu trắng,

 Dòng sông mùa thu, Bình yên, Quê hương trong nỗi nhớ, Sao đổi ngôi,

 Ngày em đến, Người đi như nắng phai, Khoảng

 vắng em chờ.....)nhưng với 3 tiếng "hát hay như trong CD" "cũng vừa

 đủ vui"!

Tôi với trời bơ vơ/ Chờ em nơi thềm trăng/ Hoa tím ngoài sân/ Gió/ Giọt

 lệ cho ngàn sau/ Câu trả lời/ Ra ngõ mà yêu/

 Giac mơ lạ/ Lữ khách sông Hồng/ Mưa tháng giêng/ Chuyện tình thảo

 nguyên/ Tình ca/ Phôi pha/ Cô đơn/ Buồn ơi

 chào mi/ Tự tình/ Dệt tầm gai/ Ra ngõ tụng kinh/ Nhăng nhố/ Trái tim

 lang thang/ Em về tinh khôi...

Thỏa mãn nhất vẫn là "Điều ngọt ngào nhất" (cái này có quay clip, cùng

 với Trái tim lang thang & Tự tình)...(giá như có

 hát Cầu vồng đêm mưa-mình cũng thích bài này ngang ngửa Điều ngọt

 ngào nhất)..nhưng lần này, nghe live Hà Trần


 hát "Điều ngọt ngào nhất" thấy có chút đắng đắng...



....bởi lẽ, "chỉ có tôi hiểu"...nhiều khi là chưa đủ!

"Từ lâu người vẫn vô tình với nhau"...





Hình đi chơi VŨNG TÀU cách đây 2 ngày:




Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Chiều nay còn mưa, sao em không lại...Nhỡ Mai...???




...Từ những ngày con nước về
Ngoài trời mưa mau ngoài trời mưa mau
Tay vuốt mặt không cùng
Bầy sẻ cũ hom hem
Chiều mái xám rêu xanh
Trời êm cao chân nhỏ
...



14 ca khúc của PHẠM DUY vừa được cấp phép
Trong số các ca khúc được cấp phép lần này chỉ có Nắng chiều rực rỡ (1988) được Phạm Duy viết cả nhạc và lời, 7 bài được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc từ thơ Bích Khê: Hoàng hoa, Tôi chết rồi tiếng nói như châu, Một cõi trời, Huế đa tình, Thi vị, Sầu lãng tử, Mơ tiên. Các ca khúc còn lại đều được nhạc sĩ phổ nhạc từ thơ của các tác giả khác, trong đó nhiều bài được ông sáng tác khi còn ở Sài Gòn thập niên 1960-1970 như: Thú đau thương (thơ Lưu Trọng Lư), Con quỳ lạy Chúa trên trời (thơ Nhất Tuấn), Mùa thu chết (thơ Apollinaire), Huyền thoại một vùng biển (thơ Thái Phương Thư), Hãy yêu chàng (thơ Nguyễn Tất Nhiên) và nhạc phẩm duy nhất được sáng tác ở hải ngoại năm 1985 là Màu thời gian (thơ Đoàn Phú Tứ). 

1. Mùa thu chết (Bài thơ nguyên tác của Guillaume Apollinaire (1880-1918) như sau
L'Adieu (Guillaume Apollinaire)
J'ai cueilli ce brin de bruyère 
L'automne est morte souviens-t'en 
Nous ne nous verrons plus sur terre 
Odeur du temps brin de bruyère 
Et souviens-toi que je t'attends 

Bản dịch của Bùi 
Lời vĩnh biệt
(1) 
Ta đã hái nhành lá cây thạch thảo 
Em nhớ cho, mùa thu đã chết rồi 
Chúng ta sẽ không tao phùng đựợc nữa 
Mộng trùng lai không có ở trên đời 
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi 
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó ...
Nhưng Bùi Giáng không phải chỉ dịch một lần. Nhà thơ Bùi Giáng đã khai triển và tiếp tục viết sang bài thứ hai.
(2) 
Đã hái nhành kia một buổi nào 
Ngậm ngùi thạch thảo chết từ bao 
Thu còn sống sót đâu chăng nữa 
Người sẽ xa nhau suốt điệu chào 
Anh nhớ em quên và em cũng 
Quên rồi khoảnh khắc rộng xuân xanh 
Thời gian đất nhạt mờ năm tháng 
Tuế nguyệt hoa đà nhị hoán tam.
Và tiếp tục dịch thoát ý sang bài thứ ba.
(3) 
Mùa thu chiết liễu nhớ chăng em? 
Đã chết xuân xanh suốt bóng thềm 
Đất lạnh qui hồi thôi hết dịp 
Chờ nhau trong Vĩnh Viễn Nguôi Quên 
Thấp thoáng thiều quang mỏng mảnh dường 
Nhành hoang thạch thảo ngậm mùi vương 
Chờ nhau chín kiếp tam sinh tại 
Thạch thượng khuê đầu nguyệt diểu mang. 
...

2. Con quỳ lạy Chúa trên trời (bài thơ :CẦU NGUYỆN (Nhất Tuấn)

Con quỳ lạy chúa trên trời 
Để cho con lấy được người con yêu 
Đời con đau khổ đã nhiều 
Kể từ thơ dại đủ điều đắng cay 
Số nghèo hai chục năm nay 
Xây bao nhiêu mộng trắng tay vẫn nghèo 
Mối tình đầu trót bọt bèo 
Vì người ta thích chạy theo bạc tiền 
Âm thầm trong mối tình điên 
Cầm bằng Chúa định nhân duyên bẽ bàng 
Bây giờ con đã gặp nàng 
Không giàu, không đẹp, không màng lợi danh. 
Chúng con hai mái đầu xanh 
Chấp tay khấn nguyện trung thành với nhau. 
Thề rằng sóng gió biển dâu, 
Đã yêu… trước cũng như sau… giữ lời

Người ta lại bỏ con rồi, 
Con quỳ lạy Chúa trên trời thương con


3. Hãy Yêu Chàng (bài thơ Oanh của Nguyễn Tất Nhiên)


Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu dòng sông
Ngậm ánh trăng non bàng bạc đêm rằm
Sông chở phù sa về ươm lộc mới
Chàng chở tình về cho mắt em ngoan
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu áng mây
Lãng đãng trôi xuôi ngọn thuở mộng dài
Mây ủ mưa hồng thơm hoa kết trái
Chàng ủ tình hồng thả tóc em bay
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu giọt sương
Sớm vẫn ngủ quên trên cánh hoa hường
Sương kết hơi mù mơn man lá cỏ
Chàng kết tình vui hơi thở em nồng
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu luống mạ
Say gió chiều nghiêng kể chuyện thanh bình
Mạ đơm lúa đầy trẻ thơ mau lớn
Chàng đơm tình đầy trong ngực em, xinh
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu mặt trời
Bỏ quên sợi nắng lụa vàng tươi
Mặt trời nổi lửa soi trần thế
Chàng thắp tình soi dáng nhỏ em, lười
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu hy vọng
Bay nhảy siêng năng từng trái tim người
Hy vọng vuốt ve sau lần thất thế
Chàng vuốt ve tình nóng hổi bàn tay
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu cánh gió
Chơi giỡn tung tăng hai vạt áo dài
Gió đưa mây về, trời mưa, bong bóng vỡ
Chàng đưa tình về, xót ngọn cỏ may

4. Huyền Thoại trên một vùng biển (thơ Thái Phương Thư, 1 bút danh khác của Phạm Thiên Thư)

“Trước khi Phạm Thiên Thư được mọi người biết tới qua những bài thơ do tôi phổ nhạc như “Ngày xưa Hoàng Thị”, “Đưa em tìm động hoa vàng”… và nhất là qua tập trường thi “Đoạn trường vô thanh”... thì dưới bút hiệu Thái Phương Thư, thi sĩ đã có một bài thơ đăng trên báo nhan đề “Huyền thoại trên một vùng biển” nói về người thủy thủ, nàng vũ nữ, thành phố biển, hầm rượu tối, tiếng kèn đồng... Tôi bèn phổ nhạc với một không khí rất siêu thực.” 

Huyền thoại nào em mang mang trong lòng? 
Như tên một loài cỏ vàng bên sông 
Một vì sao đêm đi về bí mật 
Sống lang thang trên vùng không trung. 

Người thủy thủ buồn đứng nhìn nước biếc 
Nhớ tên người tình thành phố trên bờ. 
Nửa đêm mất hút trong vùng biển vắng 
Một chùm sao rơi trên cành san hô. 

Mỗi đêm mỗi đêm trên bờ biển xanh 
Một người vũ nữ ngồi chờ trăng lên 
Tiếng gió thì thào, tiếng sóng nghẹn ngào 
Vì sao cô đơn trên vùng trời quen 

Một vùng nước xanh, một vòng hoa tang 
Trên cây sương mù một vùng trăng vàng 
Một người vũ nữ và một cái chết 
Cành thập tự đen trên đồi cát hoang 

Huyền thoại nào trên một vùng biển cả 
Câu chuyện bắt đầu giữa hai người tình 
Kể lại mơ hồ giữa vài ly rượu 
Tiếng hát nào buồn mỗi đêm mỗi đêm. 

Huyền thoại nào trên một vùng biển cả 
Câu chuyện bắt đầu giữa hai người tình 
Kể lại mơ hồ trong hầm rượu tối 
Trên khuy kèn đồng mỗi đêm mỗi đêm...


5. Màu thời gian (Đoàn Phú Tứ)

Sớm nay tiếng chim thanh 
Trong gió xanh 
Dìu vương hương ấm thoảng xuân tình 

Ngàn xưa không lạnh nữa, Tần Phi 
Ta lặng dâng nàng 
Trời mây phảng phất nhuốm thời gian. 

Màu thời gian không xanh 
Màu thời gian tím ngát 
Hương thời gian không nồng 
Hương thời gian thanh thanh. 

Tóc mây một món chiếc dao vàng 
Nghìn trùng e lệ phụng quân vương 
Trăm năm tình cũ lìa không hận 
Thà nép mày hoa thiếp phụ chàng

Duyên trăm năm đứt đoạn 
Tình muôn thuở còn hương 
Hương thời gian thanh thanh 
Màu thời gian tím ngát...



NẮNG CHIỀU RỰC RỠ lại, NCRR là bài tình ca duy nhất trong loạt 10 bài RONG CA( CD NGƯỜI TÌNH GIÀ TRÊN ĐẦU NON, 1 CD Với hòa âm tuyệt vời của Duy Cường, cùng tiếng hát thâm trầm của Duy Quang và giọng hát hết sức mượt mà của Thái Hiền)....

10 bài rong ca là những tia nắng ấm đầu tiên của một ngày trong mùa Ðông giá lạnh, là những tia nắng chiều rực rỡ của một ngày đầy vui buồn của kiếp sống. "Âm nhạc Phạm Duy đã đến trong mỗi cuộc đời Việt Nam như không khí trong bầu khí quyển của ca dao, tục ngữ, của truyện Kiều, của Cung Oán Ngâm Khúc, của Chinh Phụ Ngâm.."

NẮNG CHIỀU RỰC RỠ là 1 bài hát mà trong đó Phạm Duy vẫn thấy được hy vọng, được cái khía cạnh tươi đẹp của cuộc đời ngay cả ở buổi hoàng hôn. Ông cho chính cái nắng hoàng hôn là cái nắng đẹp nhất chứ không phải cái nắng của buổi trưa hay nắng của buổi bình minh... 

Bùi Duy Tâm đã nhận xét về NCRR như thế này:

"Nắng Chiều Rực Rỡ là tình khúc để mường tượng những chiều ái ân với người tình trẻ ngây, vừa mới hoá sinh, bên bờ mép đồi hồng của đời mình hay trên bãi biển hoàng hôn của thế kỷ.
...Thế kỷ này đang trong nắng ban chiều
Cho lòng người bâng khuâng nhớ nhau
Trước cửa vào trăm năm rất xa vời
Trong chiều đời, yêu nhau rất lâu...

Cuộc đời của Phạm Duy chẳng có gì phải dấu diếm, như thể chỉ được che đậy bằng một tấm kính trong suốt khiến cho mọi người có thể thấy rõ ràng chi tiết. Con người của Phạm Duy quá hồn nhiên như cây cỏ. Phạm Duy yêu mình, yêu người, yêu cuộc sống và yêu cả cái chết:
Chớ buồn gì, trong giây phút chia lìa
Khi chiều về, lung lay trúc tre...
Chớ buồn gì, khi tan nắng, đêm về
Cho thuận đường âm dương bước đi...

Phạm Duy là con người nghệ sĩ hay vạch lá tìm hoa, bới bèo ra sen. Trong buổi chiều đời của mình mà vẫn thấy nắng chiều hồng tươi hơn nắng trưa chứ không chạng vạng như thứ nắng chiều của Phan Khôi :
Từng vạt nắng ấm êm
Còn là bao ước nguyện
Ước nguyện thầm cho đôi lứa ân cần
Nuôi thật dài hoàng hôn ái ân
Ước nguyện rằng khi đêm chết chưa về
Nắng chiều hồng tươi hơn nắng trưa...

Không giống lão tiều phu trong ngụ ngôn La Fontaine: rất chán đời, không muốn sống nữa nhưng khi Thần Chết đến rước đi, lại run sợ... và chỉ xin Thần Chết đỡ dùm bó củi lên lưng để tiếp tục kéo lê cuộc sống buồn thảm. Phạm Duy rất yêu đời, dù chỉ còn sống một ngày, cũng cố vui muôn nỗi vui:
Chớ lịm người, nghe anh sắp qua đời
Anh chỉ còn bên em chút thôi
Nếu phải lìa xa nơi thế gian này
Còn một ngày, vui muôn nỗi vui...

và rất thong thả, thản nhiên, chờ đợi cái chết : 
Nắng còn nắng lê thê
Thì đêm ơi, vội gì ?
Nắng còn nắng bao la
Thì xin đêm đợi chờ ! "
...

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nang-Chieu-Ruc-Ro-Duy-Quang---Thai-Hien/IWZEEUF8.html

..............


Lịch nghỉ "lễ"!
Tối 27: Khánh Hà ở We, hy vọng sẽ không có tình trạng "quạt máy rơi trúng đầu"!!!
28-29 Valley Mountain - Vũng tàu
Tối 29: Hà Trần ở We
30/4 & 1/5: Phan Thiết, đọc "Saigon ngày dài nhất" (Duyên Anh) và nghe "Tôi cố bám"(Nguyễn Đình Toàn)-Khánh Ly hát (as the ritual)