Người ta lắng nghe Thái Hiền vì cô không hẳn đang hát mà là đang kể chuyện, kể giản đơn nhưng tinh tế, không cao trào nhưng thấm đẫm lòng chân thành. Rất nghiêm túc, đĩnh đạc trong cảm xúc. 1 buổi trưa nóng bức hay 1 sáng mai tinh sương; nghe giọng hát nhẹ bâng ấy; thấy đời sao thêm tuơi sáng dù hầu hết những tâm tình trong từng bản nhạc đều là những tự sự buồn. Lạ thay!
"giọng hát này có thể trầm như tiếng núi, hay trong như tiếng suối, nhưng tựu trung kết thúc một bài hát, nó mang đến bằng sự chan hòa cho vẻ đẹp tâm hồn của người nghe".(ĐỖ)
THÁI HIỀN hát ít và ít xuất hiện trước công chúng, cô chỉ hát khi thích (có lẽ thế), nhờ vậy, (theo suy nghĩ của mình), bài hát nào đến từ cô, đều ở lại trong lòng công chúng…lâu, rất lâu...
Tiếng hát như say, như ru, như vỗ về những vết thương lòng của 1 kiếp nhân sinh, như chia sẻ, như bày tỏ, như trút lòng. Như yêu thương để vuốt ve vết cắt của tình yêu, xoa dịu những dư vị chua chát của 1 kiếp người, hay 1 cuộc tình...
"....Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh..."
Trong một thoáng phút giây nào đó, thật tình cờ, một tiếng hát như cơn mưa nhẹ nhàng bao phủ khắp thân thể như một cơn mơ...Cái bâng khuâng, thổn thức ấy! Khó tả lắm. Nó vừa nhẹ nhàng và mát lạnh như một cơn gió, nhưng cũng đủ ấm nồng và tràn trề xúc cảm của một cái ôm chầm!
Dường như thời gian dừng lại...nơi tiếng ca ấy bắt đầu..
Cứ nhẹ nhàng, cứ tự nhiên, cứ khoan thai, tự tại, như thế...mới là lúc...đến với tiếng hát như pha lê của THÁI HIỀN, thứ pha lê của muôn vàn nhưng tinh thể yêu thương, kỉ niệm..và cả những bẽ bàng, những lúc câm nín của một"nỗi buồn dâng hiến"...
Với tiếng hát THÁI HIỀN, chúng ta biết hạnh phúc là có thật! Hạnh phúc, lẽ ra, là không nên, và cũng không cách chi lí giải nổi, nhưng khi nghe THÁI HIỀN hát, chúng ta biết, mình đang hạnh phúc...hay ít ra..đã từng hạnh phúc...Cái hạnh phúc không chỉ của những êm đềm thưở đầu, những lưu luyến ngày xưa, những ngọt ngào xa vắng..,mà còn hạnh phúc vì được nếm trải những mất mát, những vụt tan, những bất toại...trong đời sống!
Có gì đó nghèn nghẹn và thổn thức trong giọng ca của cô...Khi tiếng hát ấy cất lên...Thì xung quanh..dường như..đang "chìm vào muôn thưở"...nhìn hình bóng của kỉ niệm, của từng hàng hiên, của những con ngõ, của chiếc lá rơi, của tia nắng ban ngày, của ánh trăng soi rọi từng mặt người, của nụ cười, của nước mắt...bủa vây không gian ấy, xao xác không gian ấy, chìm lấp chúng ta trong không gian ấy...Nơi "không gian đụng thời gian"...Và tôi tin chắc, chỉ có Thái Hiền mới có thể dẫn chúng ta vào mê cung huyền bí ấy....
Chưa ca sĩ nào mà có thể làm tôi "toàn tâm toàn ý" dừng tất cả lại, chỉ để nhắm mắt, để mặc cho "Bốn phía thinh không ngỡ ngàng" ngự trị và vang vang chỉ còn là âm ba của tiếng hát THÁI HIỀN . Hát như trút cạn lòng mình, kể câu chuyện dùm người, trao hết cho nhau, tất cả, những yêu thương…
"Cho nhau chẳng tiếc gì nhau
Cho nhau gửi đã từ lâu
Cho nhau cho lúc sơ sinh ngày đầu
Cho những hoa niên nhịp cầu
Đưa tuổi thơ đến về đâu ?
Cho nhau nào có gì đâu !
Cho nhau dù có là bao
Cho nhau cho phút yêu đương lần đầu
Cho rất luôn luôn cuộc sầu
Cho tình cho cả niềm đau.
Cho nhau làn tóc làn tơ
Cho nhau cả mắt trời cho
Cho nhau tiếng khóc hay câu vui đùa
Cho chiếc nôi cho nấm mồ
Cho rồi xin lại tự do.
Cho nhau ngòi bút cùn trơ
Cho nhau đàn đứt đường tơ
Cho nhau cho những câu thơ tàn mùa
Cho nốt đêm mơ về già
Cho cả nhan sắc Nàng Thơ.
Cho nhau tình nghĩa đỏ đen
Cho nhau thù oán hờn ghen
Cho nhau, xin nhớ cho nhau bạc tiền
Cho cõi âm ty một miền
Cho rồi cho cả đời tiên.
Cho nhau này dãy Trường Sơn
Cho nhau cả bốn trùng dương
Quê hương xin vẫn cho nhau như thường
Cho dứt tay chia đôi đường
Cho rồi, xin chẳng còn vương !"
Giọng Thái hiền là một giọng lạnh, (dường như) là một xa cách với những gì xung quanh - khi cô hát - nhưng lại ấm nồng như thỏi than dễ dàng hồng lên ánh lửa của yêu thương, của miên viễn ngọt ngào kí ức trong lòng những tâm hồn hoang lạnh!
Là chênh vênh, là hư ảo...tiếng hát Thái Hiền như nhẹ nhàng thầm thì cùng ta, chúng ta...trong những bước thâm trầm, trong những khi gãy vụn…
Như 1 kẻ du hành đơn độc băng ngang qua vùng sa mạc kí ức...Tiếng hát Thái Hiền cũng lẻ loi như thế... Cô hát cho mọi người, cô hát cho cuộc tình… Cô hát cho kỉ niệm, cô hát cho những nguyên sơ ban đầu...Để rồi, cô chọn cho mình một góc khuất nhất trong cuộc đời xôn xao này. Đế khi những tâm hồn đồng điệu muốn biết nhiều hơn về cô, muốn có một mối giao cảm nào khác, ngoài giọng hát mê hoặc, thì chỉ còn biết...tìm kiếm trong vô vọng...Cô đã đến với chúng ta bằng giọng ca dạt dào những kỉ niệm...Và cô đã lui vào bóng tối...cũng từ chính những cơn mơ kỉ niệm ấy…Hay, cô chính là hiện thân của một giấc mộng? Một cơn mộng đẹp!
Tiếng hát THÁI HIỀN như một chuyến xe chuyên chở những hàng hàng lớp lớp những hành khách ngược dòng về dĩ vãng, đuổi cho bằng kịp..."lũ kỉ niệm trước sau"!!!
Giọng hát đẹp hiền, đẹp & hiền.... như tên gọi.
“Xin đi lại từ đầu, chưa đi vội về sau…” !!
Và, Nếu THÁI HIỀN là 1 tín ngưỡng, tôi sẽ là tín đồ trung thành!
huyvespa@gmail.com
Cho tôi lại ngày nào
Trăng lên bằng ngọn cau
Me tôi ngồi khâu áo bên cây đèn dầu hao
Cha tôi ngồi xem báo
Phố xá vắng hiu hiu
Trong đêm mùa khô ráo tôi nghe tiếng còi tàu.
Cho tôi lại chiều hè, tôi đi giữa đường quê
Hai bên là hương lúa, xa xa là ngọn tre
Thấp thoáng vài con nghé,
Tiếng nước dưới chân đê
Tôi mê trời mây tía không nghe mẹ gọi về.
Cho tôi lại còn nhiều cho tôi lại tình yêu
Tôi không đòi khôn khéo, tôi không đòi bao nhiêu
Cho tôi lòng non yếu dễ khóc dễ tin theo
Cho tôi thời niên thiếu cho tôi lại ngày đầu
Cho đi lại từ đầu chưa đi vội về sau...
("Kỷ niệm"_Phạm Duy)
Xuân tôi ơi ! Sức Xuân tôi còn khát khao
Dù nay, dù mai cũng như mọi ai chết trong địa cầu
Xuân muôn năm, có ta Xuân còn hơi Xuân
Thì xin, thì Xuân hãy cho tình nhân sống thêm vài lần.
("Xuân ca"_Phạm Duy)