1.Mùa xuân nghe tiếng chim hót;mùa hè nghe tiếng ve ngâm;mùa thu nghe tiếng con trùng rả rích;mùa đông nghe tiếng tuyết rơi;ban ngày nghe tiếng đánh cờ;dưới trăng nghe tiếng tiêu réo rắt;trong núi nghe tiếng gió thổi ngàn thông;bên nước nghe tiếng sóng vỗ..Mới không sống uổng phí một đời người
2.Tiết Thượng Nguyên nên uống rượu với bạn hào sảng;Tiết Đoan Ngọ nên uống rượu với bạn xinh đẹp;tiết Trung Thu nên uống rượu với bạn giản dị;tiếtTrùng Cửu nên uống rượu với bạn phóng khoáng.
3.Làm người nên được cầu vào thơ;làm vật nên cầu được vào tranh vẽ.
4.Nguyện được làm cây sư trong loài cây;cỏ thi trong loài cỏ;chim âu trong loài chim;hươu nai trong loài thú;con bướm trong loài sâu;cá côn trong loài cá.
5.Gầy hoa gọi bướm;chất đá mời mây;trồng thông đón gió;chứa nước mời bèo;xây đài cao mời trăng;trồng chuối đón mưa;trồng liễu gọi ve.
6.Ánh sáng của nắng;tiếng chảy của nước;màu sắc của trăng;hương thơm của hoa;vẻ nho nhã của nhân văn;dáng yêu kiều của mỹ nhân-đều là nhưng thứ không thể dùng tên gọi để hình dung;không thể nắm bắt;quá đủ để làm ngơ ngẩn mông hồn;đảo điên thần tứ.
7.Bướm là hoá thân của tài từ;hoa là biệt hiệu của mỹ nhân
8.Nhân tuyết mà nhớ tới cao sĩ;nhân hoa mà nhớ tới mỹ nhân;nhân rượu mà nhớ tới hiệp khách;nhân trăng mà nhớ bạn hiền;nhân sơn thủy mà nhớ thơ văn đắt ỳ.
9.Tình phải gần đến mức si mê thì mới chân thực;tài phải gồm cả hứng thú thì mới biến hoá
10.Viết được 1 cuốn sách;đó là sự nghiệp thiên thu;chú giải được 1 bộ cổ văn;ấy công lao vạn đại.
11.Răn mình nên khắt khe như khí mùa thu;mà xử thế thì ôn hoà như khí mùa xuân.
12.Dưới thông nghe tiếng đàn cầm;dưới trăng nghe tiếng tiêu;bên khe nghe tiếng thác đổ;trong núi nghe tiếng tụng kinh.
13.Dưới trăng bàn thiền;thú vị càng man mác;dưới trăng luận kiếm;can đảm càng bồng bột;dưới trăng bàn thơ;phong thái càng u nhã;dưới trắng ngắm mỹ nhân;tình ý càng nồng nàn.
14.Lúc mưa xuân nên đọc sách;mùa hè nên đánh cờ;mùa thu nên soạn đồ cất giấu;mùa đông nên uống rượu
15.Một chữ tình để duy trì thế giới;1 chữ tài tô điểm càn khôn.
16.Hoa không thể không có bướm, núi không thể không có suối, đá không thể không có rêu, nước không thể không có rong, cây lớn không thể không có dây leo và người không thể không đam mê một thứ gì.
17.Thưởng hoa nên ngồi với giai nhân, uống rượu ngắm trăng nên ngồi với khách tao nhã, ngắm tuyết nên chung với cao sĩ.
18.Đứng trên lầu mà ngắm núi, đứng trên thành mà ngắm tuyết, đứng trước đèn mà ngắm trăng, ngồi trong thuyền mà ngắm mây, đứng trước trăng mà ngắm người đẹp...Mỗi cảnh có mỗi tình.
19.Đá ở bên gốc mai nên cổ kính, đá ở dưới gốc tùng nên thô, đá ở bên bụi trúc nên gầy, đá ở trong bồn nên đẹp.
20.Có núi xanh thì có nước xanh, nước mượn sắc của núi. Có rượu ngon thì có thơ hay, thơ cũng mượn cái thần của rượu.
21.Hoa không nên thấy rụng, trăng không nên thấy chìm, mỹ nhân không nên thấy chết yểu.
22.Trồng hoa nên thấy hoa nở, đón trăng nên thấy trăng tròn, viết sách nên viết cho xong, mỹ nhân nên thấy vui vẻ, sung sướng.
23.Ngắm đàn bà buối sáng nên đợi lúc trang điểm xong. Có những khuôn mặt xấu mà dễ nhìn. Có những khuôn mặt không xấu mà khó nhìn. Có những áng văn viết vụng mà khả ái. Có những áng văn viết rất trơn khéo mà đọc rất chán...Điều đó không dễ gì giảng giải cho hạng người nông cạn hiểu được
24.Lấy lòng yêu hoa mà yêu mỹ nhân thì tất có thú riêng. Lấy lòng yêu mỹ nhân mà yêu hoa thì thêm cái thắm tình và thêm lòng nâng niu thương tiếc.
25.Người đàn bà xấu không cho gương là thù địch vì nó là một vật vô tri, nếu gương mà hữu tri thì tất đã tan tành rồi.
26.Mua được một chậu hoa đẹp còn nâng niu thương tiếc, huống chi là đối với một "đoá hoa biết nói"
27.Mỹ nhân hơn hoa ở chỗ biết nói, hoa hơn mỹ nhân ở chỗ toả hương. Nếu không được cả hai thì bỏ hương mà lựa biết nói. Thường hoa đẹp thì không thơm, cánh nhiều tầng thì không kết quả, được hoàn toàn thật khó thay...Sen kiêm cả chăng?
28.Gọi là mỹ nhân thì mặt đẹp như hoa, tiếng nói như chim, tinh thần như trăng, vẻ như liễu, xương như ngọc, da như băng tuyết, dáng như nước thu, lòng như thơ, ta không còn chỗ nào chê cả.
29.Trong thiên hạ không có sách thì thôi, có thì phải đọc. Không có rượu thì thôi, có thì phải uống. Không có núi đẹp thì thôi, có thì phải tới chơi. Không có hoa có trăng thì thôi, có thì phải thưởng ngoạn. Không có tài tử giai nhân thì thôi, có thì phải mến yêu thương tiếc.
30.Không có thơ rượu thì sơn thuỷ cũng vô nghĩa, không có đàn bà đẹp thì trăng hoa cũng vô ích. Tài tử mà lại đẹp, giai nhân mà lại biết làm thơ văn thì đều là không thọ được. Không chỉ vì tạo vật đố kỵ mà còn là hạng người đó không phải là bảo vật của một thời, mà là bảo vật của cổ kim vạn đại, cho nên tạo vật không muốn cho lưu lại lâu trên đời dễ hoá nhàm.
...(to be continued)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét