Trong những chiều ngoại ô xanh xao nằm bất động trên sofa đỏ đổ nghiêng một góc thềm nhà như vệt máu loang dài, tôi dằn vặt mình bằng những câu hỏi biết đâu biết đâu...? Đường về ngoại ô xa tít, hết nắng và bụi bao vây lại đến mưa với bùn phục kích. Nhìn từ trên cao, xe buýt trôi lờ đờ giống hệt con bọ cánh cứng diêm dúa vừa trở thành chiến lợi phẩm cho đàn kiến đông đúc lôi đi. Một tháng đôi lần tôi chui vào bụng con bọ cánh cứng ấy đi về trung tâm mua sắm các thứ cần thiết, chủ yếu là toan và màu vẽ. Phần lớn thời gian chui rúc trong nhà, đối diện tình trạng suy sụp và căn bệnh trầm cảm. Mùi sơn dầu trộn lẫn trong không gian nồng đượm hương chuối tỏa ra từ xưởng bánh kẹo trong vùng. Các bữa ăn tự nấu thường trực món rau diếp trộn dầu giấm theo sở thích hơn là lời khuyên của bác sĩ. Hiếm hoi những cuộc thăm viếng của Lai. Trước đây em từng nếm thử món này và không thể nuốt trôi, nếu không muốn nói là buồn nôn. Còn Lai thì khịt mũi bảo rằng hắn vốn dị ứng với mùi chua nồng của giấm. Ăn mãi một món, ngửi mãi một mùi, vậy mà cậu chịu được sao? Tôi buồn bã gật đầu, quen rồi mà. Có những thứ mãi mãi thuộc về mình, muốn thay đổi mà không thể được. Đột nhiên ngân dài trong tôi câu nói của Lai - mỗi quãng đời đều cần một sự thay đổi. Nhưng sở thích vị giác và yêu đương có cần thiết đổi thay không? Lai đặt tay lên vai tôi, đôi mắt cú vọ nhìn sâu thẳm, giọng chân thành - cậu đi tìm cô ấy một lần đi. Để làm gì? - tôi chua xót hỏi. Để kết thúc. Sau kết thúc sẽ là cuộc thay đổi. Biết rõ trắng đen để thay đổi. Tôi nói tôi sợ. Tôi đoan chắc mọi thứ nhưng vẫn sợ đối diện em. Nhiều tháng nay em không hề liên lạc. Điện thoại biến mất. Hộp thư trống rỗng. Các e-mail vô vọng. Như thế không đáng cho cậu thay đổi ư? - Lai lại cất giọng, lần này nghe rõ ngữ điệu thúc giục. Hoặc cậu trở lại nghề thiết kế. Hai năm chểnh mảng như thế là ngu ngốc lắm rồi. Nếu vượt ngưỡng thời gian này, cậu sẽ phải bỏ cuộc. Cậu đang đánh rơi phương hướng sống. Hai năm, cậu đã loay hoay trong sự mục ruỗng! Những bức tranh rác rưởi, nhiều năm dài tốn sức cho cuộc yêu đương kỳ quái không hứa hẹn gì, tài chính teo quắt, thái độ sống không dấn thân... Tất cả đã tàn phá cuộc đời cậu. Cậu hiểu chứ? Tôi ngã xuống sofa, run rẩy. Tôi đã không nổi cáu trước Lai. Bởi hắn nói đúng quá. Tôi kiệt sức rồi. Tôi cố thều thào rằng tôi cảm ơn cậu, nhưng tôi cần có thời gian để làm lại. Lai hét lên - thế cậu còn chờ đến bao giờ? Nếu cậu không ra sức tự cứu, sẽ chẳng có ai vực nổi cậu dậy. Vứt hết, đốt hết mọi thứ đi, từ bỏ căn nhà u ám này, con đường ngoại ô chết tiệt này. Càng nhanh càng tốt. Có thế mới xóa hết mọi dấu vết. Rồi làm lại! Ừ, có thể cậu không cần đến Bangkok làm gì. Đôi lúc một chút mù quáng, một chút ảo vọng cũng khiến người ta sống có niềm tin hơn. oOo Rốt cuộc tôi đã thu xếp về nội thành nhưng không treo biển bán nhà. Tôi quyết định tá túc ở chỗ Lai. Căn hộ chung cư thoáng rộng còn trống một phòng vì cậu ta đang trong giai đoạn hò hẹn với một cô copy-writer, vóc dáng trung bình. Tôi nghĩ khi nào Lai cưới, tôi sẽ chính thức dọn ra và tính toán lại căn nhà ngoại ô cho hợp lý. Tôi chuẩn bị dự tuyển vào công ty thiết kế mới, chật vật hâm nóng lại các kỹ năng làm việc mà trước đây tôi đã buông xuôi. Nhưng trước khi sẵn sàng gia nhập lại đời sống công nghiệp, tôi đã làm một việc điên rồ mà rất nhiều năm sau này không thể nào lý giải được. Liên tục những buổi chiều cuối hè nóng ẩm, đu đưa trên chiếc thang dài chênh vênh, tôi huy động một lượng lớn màu để dồn sức cho bức vẽ khổng lồ nhất trong đời. Toàn bộ mảng tường dài của căn nhà trông ra khu vườn nhỏ dần xuất hiện chi chít những cánh châu chấu ma. Chúng bay rối loạn trong một khối thống nhất trên cái nền trời lục thẫm và có xu hướng đổ nhào xuống một điểm góc trái. Nơi cái góc nghiệt ngã ấy, tôi sắp đặt lại chiếc sofa đỏ. Chỗ ngồi bỏ trống. Tôi vẽ lên đó những đường nét mơ hồ diễn tả dáng người nửa nằm nửa ngồi bất động, còn cái đầu thì mất hút vào điểm rơi của đàn châu chấu ma. Cảm giác chiếc đầu đã bị chúng ăn mất và máu thì loang ướt đẫm ghế. Nhìn từ xa, toàn bộ căn nhà biến thành vật thể kỳ dị, màu sắc gây kích động thị giác và các hình khối chuyển động mang tính tàn phá. Những người hàng xóm giương mắt tò mò, họ tưởng tôi đang lên cơn điên. Khi tôi gõ cửa một hàng xóm để nhờ họ thỉnh thoảng để mắt tới căn nhà giúp tôi, đề phòng đám trẻ con nghịch ngợm có thể trèo cổng vào vườn vặt trụi cây lá, thậm chí đốt cả chiếc sofa. Kỳ thực tài sản trong nhà chẳng có gì ngoài một đống tranh ảnh và mặt nạ đã được gói kỹ. Tôi không thể khuân hết đám thổ tả ấy về căn hộ mới tinh sạch sẽ của Lai. Tôi phải bỏ lại một đời sống cũ. Ông già hàng xóm nổi tiếng tốt bụng đã chằm chặp nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngại và thiếu thiện cảm. Rồi dường như không thể chịu đựng nổi, ông ta hỏi thẳng rằng cậu có phải là bệnh nhân AIDS không? Tôi chua chát cười không biết phải giải thích sao cho ông cụ hiểu. Bào chữa thế nào khi tôi cứ ngày một xanh xao gầy yếu dần mà cách sống lại ẩn dật bí hiểm. Cuối cùng tôi đành phải rút lui kèm tiếng cảm ơn dù biết chắc cuộc nhờ vả bất thành còn bị tặng cho một mẻ lưới kỳ thị. Buổi chiều hôm ấy trôi qua đau đớn như thể tôi đang cầm dao cắt lìa cổ mình. Châu chấu ma ơi, châu chấu ma à! Tôi không chạy trốn được nỗi nhớ em. Dằn vặt và căm hận. Về đêm, cơn ác mộng ập đến bất ngờ. Tôi nhìn thấy khu vườn nhỏ rên rỉ trong mớ âm thanh rào rào cuồng loạn. Từng bầy châu chấu ma đột ngột bay ra từ bức tường lớn rồi biến đi nhanh chóng. Sau cuộc tấn công bạo liệt, khu vườn trở nên suy kiệt hoang tàn. Lấp ló nơi bụi dương xỉ có vài con châu chấu với đôi mắt mở to thao láo cùng bộ cánh rằn rực sắc màu ma quái đang giương ra, vẻ sẵn sàng tấn công. Tôi mở cổng sắt bỏ chạy. Bỗng linh cảm bất thường khiến tôi ngoái đầu nhìn lại. Chợt nhận ra nơi bức tường vẽ đàn châu chấu ma, thấp thoáng chân dung em hiện ra từ các mảng màu cuồng nộ. Sớm mai thức dậy, tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn bức vẽ khổng lồ không biến dạng chút gì. Gã tài xế giúp tôi chất mớ đồ đạc cá nhân lên taxi, ánh mắt phơi bày sự hoảng loạn khi nhìn thấy bức tranh tường có phong cách đẫm máu. Tôi ngồi ngửa cổ nơi băng ghế sau, cố xua đi cảm giác thấm mệt vì cơn ác mộng đeo đuổi. Ngoại ô bị biến dạng khi nhìn qua cửa kính đục mờ trong trạng thái mỏi mệt, phút chốc lùi dần trong tiếng mưa động cơ rơi hào phóng trên xa lộ... oOo Xông xênh áo xống, cuống quýt phóng xe đi làm được vài tháng thì tôi tái phát cơn điên. Nguyên do cũng tại cô nàng copy-writer người yêu của Lai. Công lao tôi gầy dựng bao nhiêu thói quen, bao nhiêu nhiệt tình hâm nóng lại cuộc đời phút chốc đã bị cô nàng phá hỏng. Giá như trong bữa ăn tối tay ba cô ta không hỏi tôi về chuyện tranh pháo và nguyên nhân khiến tôi từ bỏ chúng. Lai ý nhị đá chân cậm cạch dưới gầm bàn nhắc người yêu có vóc dáng trung bình nhưng giọng điệu thì tăng level cực đại. Quả không hổ danh với nghề cô chọn, mọi vấn đề khi trôi qua cô được giải phẫu đến từng tiểu tiết. Sau những tiếp cận, đánh giá, đề ra hướng giải quyết, cộng một chuỗi dài những ý tưởng sặc mùi quảng cáo..., cô kết luận là tôi đã tự phá hỏng cuộc đời một lần nữa. Lai không chịu được, xô ghế đứng dậy, căm tức nhìn người yêu. Cặp tình nhân này quả là mâu thuẫn. Nếu Lai khuyên tôi đốt hết vứt hết thì ngược lại cô nàng copy-writer lại muốn tôi giữ lại, duy trì và tái đầu tư. Giọng level cực đại của cô rót vào tai tôi sôi sục như người ta đổ khuôn vàng, chúng thổi vào lòng tôi nóng bỏng như người ta thổi thủy tinh. Chẳng mấy chốc mà căng phồng cảm hứng. Cuộc trò chuyện khiến tôi tự cấu vào vết thương lần nữa để máu đam mê chảy rần rật trong người. Bằng đôi mắt sắc sảo bén nhạy cộng khả năng giao tiếp rộng, người yêu Lai giới thiệu tôi với một chủ gallery mới. Đống tranh thổ tả nhanh chóng rời khỏi ngoại ô lần lượt ngự vào khung trang trọng. Từ đây, tôi được thông báo một cách hoan hỉ rằng chúng đã được tiêu thụ từ tốn nhưng trôi chảy. Một nhà sưu tập nước ngoài đã để mắt đến chúng và thấy hợp nhãn. Họ khuyên tôi nên khơi thêm ngọn bấc cho sự nghiệp cháy bùng. Tôi nhớ khoảng thời gian vật lộn trong cuộc tình điên rồ với em trước đây, thời tôi nhẫn nhục tiếp nhận những lời chỉ trích của gallery cũ, rằng tranh tôi biểu lộ một tâm thế bi quan, nhìn kỹ có hơi hướng gì đó gần như là ê chề hay mặc cảm nhục dục, hoặc một thứ gì đại loại thế. Ở đây người ta đánh giá tôi khác. Lai thấy công cuộc cách mạng của người yêu đã có tác động tích cực đến tên bạn nhàu nát chán đời là tôi, đành chép miệng dễ dãi cho qua, thôi thì đằng nào cũng tốt, cái gì bán được ra tiền cũng đều có ích cả. Nhưng ở đời đâu phải cái gì có ích cũng khiến người ta vui. Thậm chí khi quá vui, mọi suy tính đều biến thành dễ dãi và ngu ngốc. Sau một thời gian ngắn nhấm nháp niềm hân hoan trẻ con vì đã tìm ra lối thoát, thói tò mò trong tôi trỗi dậy. Khi hỏi chủ gallery người sưu tập quen thuộc vẫn hay mua tranh tôi, thì biết được rằng đấy là một vị khách quốc tịch Sing, ông ta chỉ đến có một lần, những lần sau thẩm định và chọn tranh qua Net, phần vận chuyển nhanh chóng, chuyên nghiệp. Có vài điều bí ẩn, số tranh được chuyển đến nhà riêng của ông ấy chứ không trực tiếp mang ra nước ngoài. Chắc hẳn ông ấy có phương cách tiêu thụ riêng. Tôi hỏi vị khách là ai và có thể biết được địa chỉ cụ thể không. Người chủ gallery nhiệt tình lục lọi trong cuốn danh bạ chìa ra một tấm card nhỏ: ManYi - giám đốc công ty truyền thông đa phương tiện... ManYi à? Tôi lục lọi trí nhớ suy kiệt. ManYi. Thôi đúng rồi, cái tên này gắn liền với em. Trời ơi tôi đúng là tên đần độn nhất thế gian này. ManYi - em. Em - ManYi! Có khi nào họ lấy nhau không? Lẽ nào em lừa phỉnh tôi? Biết đâu hắn đưa em qua Thái và dối trá với tôi là đi học. Rồi bặt tin. Hừ, vậy mà em còn dám trấn an tôi là hắn ta đồng tính. Một kịch bản hoàn hảo. Em - ả đàn bà xảo trá gian ác. Em - con châu chấu ma khổng lồ đã ăn mất chiếc đầu của tôi thật rồi... Phải khó khăn lắm tôi mới tiếp cận được ManYi. Các nhân viên giống những con chó trung thành bảo vệ ông ta khá kỹ. Trong văn phòng lạnh mà tôi như lên cơn sốt, tôi giới thiệu mình là tác giả của những bức tranh mà quý ngài đã mua, khóe miệng run lật bật. Ông ta nhướng tia nhìn lơ đãng, tiếp tôi nhạt nhẽo. Ông lãnh đạm thú nhận chẳng hào hứng gì. Nói thẳng ra tôi không cần biết cậu là ai, cậu vẽ cái quái quỷ gì, tôi không thích chơi tranh nhưng vợ tôi thì ngược lại. Tôi mua vì chiều vợ, vậy thôi. Cám ơn cậu đã làm cho vợ tôi vui. Bây giờ thì có thể kết thúc cuộc gặp rồi. Ông ta chìa tay về phía cửa như ngầm xua đuổi. Tôi cố vớt vát hỏi tên vợ ông ta, hy vọng mong manh rằng có thể ông ta sẽ phát ra một từ lạ. Nhưng không, ông ta đã nói tên em. Tôi lảo đảo lùi ra cửa, cố gắng giữ bình tĩnh. Trong giây phút tôi không biết phải hành động ra sao. Giống như bị hút vào một lỗ đen nào đó. Rồi không kiềm chế được nữa, tôi hét ầm lên mày là thằng đểu, chúng mày là một lũ đểu. Hắn ngơ ngác nhìn tôi. Hắn không hiểu tôi nói gì. Nhưng hắn nhanh nhạy phản ứng. Chúng tôi đua cùng nhau trong tích tắc. Tôi nhào tới định túm cổ hắn, vươn cánh tay lẻo khoẻo qua mặt bàn đấm túi bụi nhưng hắn chuồi người về phía sau khiến tôi ngã sấp trên mặt bàn lát kính. Tôi mắt ngầu đỏ, nhòe nhoẹt máu mũi trộn máu môi, gào tướng hỏi em đâu, ả đàn bà xảo trá, con châu chấu ma độc ác của tôi đâu? ManYi chẳng biết có kịp đoán ra vấn đề gì không nhưng đã ầm ĩ thét lên kêu bảo vệ. Họ túm cổ tôi vứt ra ngoài, dọn sạch mớ rắc rối nhanh chóng. Tôi đón taxi lao ngay về ngoại ô. Gọi điện thoại cuống quýt kể lể với Lai khiến tên bạn hốt hoảng không kém. Hắn lắp bắp hỏi đi hỏi lại là tôi vẫn an toàn trên taxi đấy chứ, không phải đang tự lái xe phóng điên cuồng trên xa lộ đấy chứ. Tôi nằm bẹp dí trên băng ghế, mắt không rỉ giọt nào nhưng chắc hẳn đang vằn tia đỏ. Lần dò vào ngõ nhà. Buổi chiều nhập nhoạng dâng lên trong đôi mắt tối thẫm và bờ môi sưng rát. Bao ký ức rối loạn nhảy trong đầu. Trận gió cuối ngày cuốn đám bụi tung mù lên không trung. Chuông nhà thờ phía xa đổ từng giọt ngắn tiết kiệm. Bóng mây hình nấm bay lơ lửng qua bầu trời rực đỏ. Cổng sắt tróc sơn đây, nhà của tôi đây. Mối tình quái đản của tôi kia, diễn ra nhàu nhĩ đều đặn hai lần một tuần trên sofa đỏ đổ nghiêng một góc thềm nhà như vệt máu loang dài. Kỳ lạ chưa, trên chiếc sofa đỏ, một bóng người đang ngồi gục, dáng điệu thân thuộc. Em! Tôi đứng trời trồng giữa khoảng sân hoang tàn, nhói đau. Cô ngẩng mặt lên, nhìn tôi. Trong một tích tắc, tôi muốn nhào đến siết lấy cổ cô ta. Nhưng mọi trí lực bất chợt nhũn ra, thối rữa. Bức họa châu chấu trên tường nham nhở những vết màu nhòa nhạt. Cô kết hôn với ManYi? Ừ. Tại sao cô bảo tôi hắn là tên đồng tính? Chính xác là vậy. Nói láo, tôi sẽ giết cô. Muốn thì cứ việc, nhưng em không láo. Đấy là sự thực, em thề. Vậy cô lấy hắn vì cái gì? Tiền! Tôi không tin, đơn giản thế thôi sao? Tiền, em nhắc lại. Em cần tiền, lúc đó em cần ghê gớm. Ông ấy cũng cần em ghê gớm. Bọn lừa đảo trơ trẽn - tôi rít lên. Chính xác thế. Nhưng em không lừa anh. Đúng ra là em muốn giải thoát cho anh. Khốn nạn, tôi không hiểu. Thật mà, em muốn giải thoát cho anh, và cho cả em nữa. Có thể em trơ trẽn, nhưng em không lừa đảo. Câm mồm, tôi sẽ giết cô tức thì. Em thách đấy, không giết được đâu, anh còn chưa biết hết mọi chuyện mà. Vậy cứ nói đi, bịa cho khéo vào. Không, em không bịa. Mà anh muốn nghĩ gì thì nghĩ. Bây giờ em mệt mỏi lắm, em đã tính toán sai lầm. Tất cả đều sai lầm. Nhưng em không hối tiếc, em làm điều đó vì anh. Máu tôi bốc phừng phừng tận đỉnh đầu, những ngón tay cong quắp, quai hàm cứng đờ. Tôi sắp giết cô ta. Nhưng câu chuyện chưa kết thúc. Kết thúc làm sao được, anh biết rồi, chính ngay lúc này cũng chỉ mới bắt đầu mà. Em nói tới đâu rồi. Ừ, em lấy hắn. Nhưng trước khi lấy hắn, hồi yêu anh thì em cũng đã là tình nhân của hắn rồi. Tình nhân hờ, anh hiểu chứ? Sau này em có một hợp đồng hôn nhân khéo léo. Hắn cần em như cần bức bình phong che mắt thế gian. Hắn có vợ, hắn trở thành đàn ông đích thực. Nào ai nghi ngờ giới tính của hắn. Dĩ nhiên hắn không động đến em. Cả hai chơi cái trò bịt mắt người đời hoàn hảo như đang ứng dụng những tuyệt chiêu kỹ xảo trong các đoạn phim quảng cáo. Dĩ nhiên, em có một khoản tiền hằng tháng. Một năm gom lại cũng nhiều. Nhưng trước đó em phải dùng để nộp cho bệnh viện. Người ta giúp em loại bỏ khối u. Người ta cũng cắt đi của em buồng trứng. Kìa anh, đừng nhìn em kinh ngạc thế. Anh không thấy bao năm ròng mình gần nhau mà em chưa một lần dính bầu sao? Ừ, cứ cho là em lừa dối anh. Nhưng em không còn cách nào khác. Em yêu anh, em muốn sống với anh, em muốn làm vợ anh, nhưng em không sinh con cho anh được. Em chọn giải pháp trốn đi. Chỉ có thể khi anh biết em là kẻ phản bội, lòng căm thù mới khiến anh rời xa em được. Em bấu víu vào ManYi. ManYi giúp em viết kịch bản dối trá hoàn hảo, củng cố lòng căm thù em trong anh. Nhưng em sống bên đó không yên ổn. Dù em có số tiền kha khá hằng tháng. Em thấy đời mình vô nghĩa quá. Em trở về đây! Hắn cấm em về. Nhưng em vẫn quyết. Em lén lút như tên trộm. Tháng nào em cũng lén về ngồi trên sofa đỏ. Hàng xóm tưởng em là hồn ma. Chờ anh ư? Cũng không hẳn. Em làm vậy vì em không biết phải làm gì. Em ngồi chỉ để nhìn ngắm bức tranh tường. Nó ám ảnh em. Nó đẹp một cách tuyệt vọng. Mà anh cũng điên thật đấy. Tình yêu đã làm chúng ta hóa điên rồi. Mỗi tháng một lần em hiện về đây, sao anh lại bỏ nhà đi lâu vậy chứ? Em chỉ muốn làm cái gì đó giúp anh thôi. Nhưng em ngu ngốc, em không biết cách. Em đã chủ động liên lạc với Lai, rồi nhờ cô người yêu của Lai tạo ra một yếu tố ngẫu nhiên, đánh lạc hướng anh. Em chỉ nghĩ việc bí mật mua tranh anh, là giúp anh củng cố lòng tin vào tài năng mình. Em muốn cuộc đời anh tươi sáng hơn, còn em, em đã bế tắc rồi... Tự bao giờ, tôi đã ngồi xuống sofa cùng em. Em ngã xuống, cơ thể kiệt quệ. Mắt ráo hoảnh, em gối đầu lên đùi tôi, hai chân như bơi vào khoảng không. Em không mặc váy vẽ cánh côn trùng, em đang vận bộ áo quần mode hiện đại nhưng thiếu cá tính. Bóng tối khuynh đảo khu vườn. Một cánh dơi đêm bay loạng choạng trên đầu như mất phương hướng. Tôi vuốt mi em cho khép lại. Tôi không biết phải làm gì. Tôi nhìn ra cổng sắt, dò tìm bụi dương xỉ ngày xưa. Nó biến đi đâu rồi. Trời ơi, nó đã tàn lụi vào đất khi nào mà tôi không biết. Sao đám bào tử nhỏ bé đáng thương không để lại vết tích sinh sôi gì? Bao nhiêu tháng ngày đã trôi qua ở đây, bao nhiêu thay đổi đã diễn ra ở khu vườn này? Em vẫn gối đầu lên đùi tôi, nhẹ bỗng, tóc tai đổ thành dòng xuống đất. Chiếc sofa hình như đang mục dần, thành ghế rách bươm, bám bụi và có cả một đám rêu mốc li ti ẩn hiện. Trong đêm tối, phía sau lưng tôi, trên đầu tôi, bức họa châu chấu có còn rõ chi tiết nào không, hay cũng đã tàn phai theo mưa nắng? Chúng tôi chìm vào nhau. Nhịp thở thoi thóp. Em níu bàn tay tôi, bàn tay nổi gân xanh, gầy guộc, rồi kéo sát vào cổ em, rồi thều thào, em đã nói hết rồi, bây giờ em van anh, hãy giết em đi, hãy siết cổ em đi. Em muốn biến thành con châu chấu ma vỗ cánh bay lên. Nào, nhanh lên đi anh, kẻo sớm mai tỉnh giấc, đời ta thành vườn hoang !
Em vẫn ngồi đằng kia, tôi đứng đằng này, cả hai bất động, miệng lặng câm, mắt nhìn thản nhiên, cơ mặt lạnh lẽo. Châu chấu ma ơi, châu chấu ma à! Nói cái gì đi chứ? Vì sao chúng ta như thế này? Vì sao?
Thứ Năm, 7 tháng 12, 2006
BỨC HỌA TÀN PHAI(PHẦN 2)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét