Thứ Hai, 15 tháng 10, 2007

100th.THÔI TA DẤU CHO RIÊNG TA BIẾT...

4 năm

Điều gì khiến ta hằng sáng hối hả chạy đua với thời gian để bắt kịp chuyến xe bus cuối cùng lúc 6h….rồi lại ngủ vùi mê man bất tận trên những chuyến xe ấy trong nỗi mơ hồ của quãng đường xa tít tắp…

4 năm…

Điều gì khiến ta phớt tỉnh mọi thứ, nổi loạn trong tâm tưởng và chỉ biết cười khi người ta khen hay chê…

4 năm

Ta sống như mọi người và khác mọi người…

Trong những nỗi chông chênh của cảm xúc, ta lấy lại thăng bằng nhanh thật nhanh

Điều gì đã khiến ta quên đi tất cả…

Một sáng mai thức dậy…

Vẫn những chuyến xe bus băng ngang nỗi buồn..

Làn sóng âm rì rầm trên những bản tin radio sáng lan toả thành những cơn đại hồng thủy

Bủa quanh…

Vẫn những mơ hồ..rất cũ..

Ta thấy…

Chẳng có gì..và còn gì…

Chợt cười 1 nụ cười ngạo nghễ

"...Một khi lòng đã chán

Ta im lặng quay đi

Nào cần thiết nói gì

Ai ra sao mặc kệ..."

Không có nhận xét nào: