Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

Tháng 4 - "dưới mặt trời ngồI hát hôn mê..."






Tản mạn mùa tháng 4...
Tháng 4, với những ảo ảnh của chia lìa và với những khoảnh khắc còn gây tranh cãi của 1 bên tạm gọi là "bên thắng cuộc" và 1 bên là "phía quốc gia"...với 1 ngày "có hàng triệu người vui nhưng cũng có hàng triệu người buồn" tháng 4 với 1 ngày sẽ ngồi xuống để đọc lại SAIGON NGÀY DÀI NHẤT của DUYÊN ANH  và nghe TÔI CỐ BÁM của NGUYỄN ĐÌNH TOÀN ...trong niềm mong ước rồi sẽ có 1 ngày "VANG VANG TÌNH VIỆT NAM"


Tháng 4, với ngày đầu tháng "dưới mặt trời ngồi hát hôn mê"...chỉ hát một mình, hát rất nhỏ, rất khẽ, hát không cần hội đoàn, hát không cần những poster, bandrole ầm ĩ, hát không cần truy niệm, tưởng niệm, nhân danh...và hát khi nghe TRINH hát...

"Chỉ khi nghe TVT hát nhạc Trịnh, mới thấy hết nét giản đơn mà thâm thúy cuả âm nhạc TCS, chỉ khi nghe TVT hát nhạc Trịnh, những thăng trầm trong từng câu chữ mới thấy thật nhẹ nhàng...


“Dù có đôi khi nhân gian bạc đãi mình, và con người phụ rẫy mình nhưng cuộc đời rộng lớn quá và mỗi chúng ta chỉ là những hạt bụi nhỏ nhoi trong trần gian mà thôi. Giận hờn, trách móc mà làm gì bởi vì cuộc đời sẽ xoá hết những vết bầm trong tâm hồn chúng ta nếu lòng ta biết độ lượng. Ta biết tha thứ những điều nhỏ thì cuộc đời sẽ tha thứ cho ta những điều lớn hơn” ( TCS)


Hãy ngẫm lại nỗi buồn trong nhạc TRỊNH, đó phải chăng là nỗi buồn..còn lại sau những suy ngẫm, sau những trải nghiệm, sau những bước đường chông chênh...Nỗi buồn đó là những nỗi buồn để tha thứ...thứ tha những lỗi lầm, những nát tan, thứ tha chính cho thân phận mình. Trịnh Vĩnh Trinh bằng nỗi lòng của "người về bỗng nhớ", đã hát cho chúng ta bằng tâm thế của những nỗi buồn đó!!!! 


Tiếng hát ấy đưa chúng ta đến nhiều cõi mênh mang vô bờ cuả nhạc Trịnh...


Tiếng hát ấy dẫn lối chúng ta đến “soi bóng mình” bên dòng sông tâm tưởng, nhìn thấy mây bây ngang...như đời trôi qua...khoan dung và nhẹ nhàng như nó vốn thế...


Tiếng hát ấy dắt chúng ta ngoái nhìn lại những niềm đau, nỗi vui, cùng thính giả băng qua sân ga cuả nhiều..miền kí ức, để rồi thấy hết thẩy những cay đắng, những vui buồn trong đời sống này....cuối cùng chỉ như là một “phút ấy tình cờ”. 


Tháng 4 với mất mát là sự ra đi của nhà văn VÕ HỒNG, người với những áng văn đẹp như một giấc mộng...Đọc những dòng "lưu bút" trên trang nhà của ông mà rưng rưng một cảm hoài khó diễn tả :


"Tôi chưa gặp mặt thầy lần nào, nhưng đã đọc hầu hết tác phẩm của thầy, và từ ngày 20 tuổi đến nay, tôi viết thư, viết bài, viết truyện đều học theo cách viết của nhà văn Võ Hồng, vậy ông chính là thầy tôi vậy.Thưa thầy, năm nay em đã 63 tuổi, vẫn còn đi tìm để đọc lại những tác phẩm của thầy, dõi theo cuộc sống của thầy, từ những ngày còn nhỏ ở miền quê, lớn lên đi học rồi trôi nổi từ Đà Lạt, đến Phan Rang rồi về quê ở Tuy Hoà.Những cách viết, sử dụng từ ngữ trong sáng của thầy đã dậy cho đàn con cháu viết chữ Việt cho đúng, thì đó là tâm huyết của thầy đã hoàn tất.Kinh chúc thầy được an mạnh."


Tháng 4 với những cơn "phiền nhung gấm"....bảng lảng, và hôn mê

Ngày xưa em lụa đàoAnh nắng vàng xôn xao
Ôi người yêu ngọc ngà
Sợ quên em đêm nhớ
Nụ hôn đêm nào cho
Khi về còn ngẩn ngơ
Dòng sông dưa chuyện tình
Theo sóng đầy lênh đên
Em lụa phai nhạt màu
Nụ hôn xưa rớm máu
Vạt nắng sáng nguồn cơn
Bây giờ… hoàng hôn!


Duyên Anh