Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015

Dalat - Saigon - Phan Thiết ...xuân Ất Mùi












…“Đà Lạt rét cao nguyên
nhỏ làm chim nội trú
Biên Hòa sương đồng bằng
anh làm xe đạp cũ
cọc cạch từng mắt sên
rán lăn vòng bánh, vẹo
ba trăm cây số đường
nhỏ chờ anh chứ, nhỏ?”



"nắng xuân nào long lanh trong mắt
đầu tháng giêng Tây anh đã Tết ngày tình
đầu tháng giêng Tây anh đã xênh xang mới mẻ
óng ả linh hồn, ríu rít nhịp tim
linh hồn anh từ đó ướp trầm hương
linh hồn anh, từ đó, ngạt ngào thơm
máu, như nước hoa chan đời lễ lạc..."
(Nguyễn Tất Nhiên)

‪#‎wanderlust‬ ‪#‎onthemove‬ ‪#‎đichohết1đêmhoangvutrênmặtđất‬












Hãy để tất cả thế giới bị tiêu diệt và chỉ xin chừa lại Dalat (Phạm Công Thiện)
"Đà Lạt là hồn của Việt Nam. Huế, Sài gòn, Hà nội, vứt đi tất cả… vào sọt rác - “sọt rác lịch sử”. Đà Lạt vẫn còn đó, như những chùm hoa vàng nở tung ra và nuôi giấc mộng thiên thu của con ong vàng đã chết từ vạn đại…
Đà Lạt, và vẫn chỉ Đà Lạt.
Hơn thế nữa, Đà Lạt không phải chỉ là Đà Lạt ở trên vùng cao nguyên nào đó ở Việt Nam. Đà Lạt là một buổi chiều nào đó trên khắp mặt đất này, khi mà tâm hồn mình trở thành một cái gì rất mênh mang, rất chậm rãi, thu vén lại trên đốm lửa bâng quơ, se sẽ tê tái một chút buồn rộng rãi, căm căm một nỗi khổ không ràng buộc, lóe rực lên một thoáng bình an trên đỉnh cao và mong manh như chân đỏ bồ câu trên thượng tứ…
Đà Lạt, và vẫn chỉ là Đà Lạt.
Hơn thế nữa, Đà Lạt không phải chỉ là Đà Lạt ở trên vùng núi cao nào đó ở Việt Nam. Đà Lạt là trung hữu ấm, khoảng trống rỗng lóe rực giữa sống và chết, giữa chết và sống lại, giữa một giây phút rất quyết định nào đó, quyết định đi về thượng đỉnh chân trời hay rơi về hạ uyên lưu...
Lóe rực lên một luồng ánh sáng, trên núi cao và mong manh như khí âm nhợt nhạt giữa rừng rêu xanh...”
"Mười ba năm tôi đã quên hẳn quê hương và mất hết mọi liên lạc với tất cả những gì gọi là Việt Nam. Tôi còn tệ hơn cả một tên vong quốc. Tất cả gốc rễ chằng chịt nuôi dưỡng tôi lớn khôn đến ngày hôm nay đã bị chém đứt hết. Tôi căm thù mấy chữ "dân tộc tính". Tất cả lịch sử Việt Nam đã chết trong tôi. Tôi muốn tất cả nước Việt Nam bị tiêu diệt và chỉ chừa lại thành phố Đà Lạt mà thôi. Chỉ có Đà Lạt mới xứng đáng là Việt Nam trong tất cả mọi ý nghĩa thiêng liêng nhứt và thơ mộng nhất của Việt Nam. Hãy để tất cả thế giới bị tiêu diệt và chỉ xin chừa lại Đà Lạt và Tây Tạng. Đối với tôi Đà Lạt là Tây Tạng, cái gì cao nhứt và hoang vu nhứt của đời tôi: sông Cửu Long bắt nguồn từ vùng núi cao của Tây Tạng. Chỉ những đạo sĩ mới giải phóng Tây Tạng trong tương lai, cũng như chỉ những thi sĩ mới giải phóng toàn thể nước Việt Nam trong nay mai, và hành động đầu tiên quyết định tất cả là giải phóng Đà Lạt trong tâm thức của từng người Việt Nam..."










"Trong giây phút chờ đợi ấn hành, tác giả, xin dành lại quyết định sau cùng, có thể bán hoặc cho không từng bài hay xoá bỏ tất cả những bài hát trong tuyển tập này và xin xem như không có tác giả trong cái xô bồ của làng nhạc ở đây nữa.
Trân trọng xin giới thưởng ngoạn nghệ thuật đón nghe và đón xem, nhưng đừng chờ đợi. Lời cuối cùng cũng là lời chân thành cảm tạ và có thể là lời tạ từ, bởi chân, sự an nghỉ là linh dược cho người điên.
Để từ đó, tác giả yêu Phạm Công Thiện,
Và từ đó, thương Nguyễn Đức Sơn vô cùng."














**


*


*

*


TẠP CHÍ VẤN ĐỀ (tài liệu của huyvespa) - bài chụp trên trích VẤN ĐỀ XUÂN KỶ DẬU lấy từ trang TANVIEN