Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

VĂN & TUỔI NGỌC NOEL 1971-1972-1973-1974 / Đi tìm bình an trong văn chương...


Thượng tuần tháng 12 vừa rồi, bên ngoài lãnh thổ của Việt Nam, một tờ báo của người Việt viễn xứ và 1 diễn đàn văn hoá nghệ thuật đã có một cuộc hội thảo nhỏ về VĂN CHƯƠNG 20 NĂM MIỀN TỰ DO . 2 ngày hội thảo, tuy trong một khuôn khổ nhỏ nhưng  với nhiều đề tài đa dạng như là 1 bước đi góp thêm vào “tiến trình” hiển nhiên định danh lại một nền văn chương nhân bản bị ruồng rẫy ngay trên đất mẹ…
So sánh nào cũng là những điều khập khiễng, nhưng hãy thử làm một phép tính cân đo đong đếm ngẫu nhiên và giới hạn…

Nếu thơ miền Nam là những niềm ước mơ hoà bình giản dị:

 “Và có thể nào đêm nay không còn tiếng sung
Không còn nghe tiếng còi hụ giới nghiêm
Ba giờ sáng xuống Ngã tư quốc tế
Ăn một tô mì thơm ngát bình yên”
(PHẠM CAO HOÀNG)

Thì bên kia là :
“Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ,
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong,
Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng,
Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt”
(TỐ HỮU)

Nếu thơ miền Nam là những đau đớn hiển bày của đời sống – để từ đó, cái phi lí của chiến tranh cứa vào những tâm hồn còn biết rung động…

“Mau lớn khôn đi con
Góp mặt cùng bè bạn
Ðêm nhìn nắng hỏa châu
Ngày nhìn mưa bom đạn”
...
“Cha cuộc đời lính tráng
Mười năm vác súng rồi
Mỗi năm giờ sum họp
Ngắn hơn giờ chia phôi.”
(ĐỊNH GIANG)

Thì bên kia là những câu thơ đến rợn người….
“Đất nước ta ơi
Sao bỗng tay cầm run rẩy
Máu lên thắm những môi người
Sáo thổi nơi đâu nghe mà hay vậy?”
(SÁNG HÔM NAY/ CHÍNH HỮU)

Hay 1 ví dụ khác, trong bài “TÍNH NHÂN BẢN của VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM” của nhà văn TRẦN HOÀI THƯ
“ Thơ miền Bắc, có bài quá hay, tôi công nhận. Nhưng thơ cần phải đọc để rung động.Thơ không phải là một công cụ để tuyên truyền. Con tim không bao giờ bắt nhà thơ phải theo một con đường thẳng vào trái tim mình đâu. Đối với chúng tôi, thế hệ chiến tranh, sinh ở miền Nam, chẳng có con đường nào vào trái tim, hay chẳng có con đường nào mà trái tim mang theo như  trong bài thơ “ Tiểu Đội Xe Không Kính” của Phạm Tiến Duật

Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa, như ùa vào buồng lái
……
Không có kính, rồi xe không có đèn,
Không có mui xe, thùng xe có xước,
Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước:
Chỉ cần trong xe có một trái tim…

Tôi công nhận bài thơ hay. Hay từ chữ, và hay từ cách ví von. Hay từ cách biết biến những  chữ chết, khô thành những chữ rất sống. Hay ở chỗ là tác giả dùng bàn tay mầu nhiệm biến nỗi khổ thành niềm hạnh phúc. Hiểm nguy thành nỗi can đảm và khinh mạn. Và hay ở tinh thần đồng đội được thắp sáng.
Chả trách bài thơ được giải thưởng cao quí vào năm 1969.
Đọc bài thơ, mới thấy rõ về sự khác biệt rất lớn giữa hai giòng thi ca Nam và Bắc. TRong văn thơ miền Bắc, trái tim chỉ biết tới một con đường duy nhất, là con đường vào Nam, để chiếm cho được miền Nam. Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim.  Nó không ngoằn nghèo, quanh co. Nó là cái mục đích tối hậu, mà cả một miền Bắc, bấy giờ, dồn mọi nổ lực để đạt cho được. Nó là chân lý…”

Nhiều khi tô muốn viết rất nhiều, viết như một sự trả ơn muộn màng cho nền văn học bất hạnh ra đời trước tôi gần cả 3 thập kỷ…Nhưng rồi trên trang giấy trắng, tôi loay hoay về cả sự trống rỗng và sự đầy ấp của 20 năm văn chương miền Nam.

Trống rỗng ở cách người ta đối xử với chữ nghĩa, đối xử với những trang sách/ những tờ báo vô tri một cách tàn bạo và phi lý…. ngay sau khi vừa chiếm lấy phần xác của một thủ đô, những người-đến-sau làm ra ngay sự trống vắng đó - trống vắng trong nghĩa hơ hoác của xoá bỏ, của chối từ, của tiêu huỷ, của trù dập … kéo dài đến tận ngày nay. “Văn học miền Nam từ 54-75 là một trong những nền văn học bất hạnh nhất trong lịch sử văn học Việt Nam” khi tất cả những tác phẩm văn học đã in và xuất bản trước 75 đều bị tịch thu và tiêu hủy. Thay vào đó, họ chỉ thừa nhận văn học Việt Nam có một thành phần duy nhất là “văn học hiện thực XHCN do Đảng và nhà nước lãnh đạo.” (Nguyễn Hưng Quốc)

Còn đầy ắp ở chính ở những thể loại, những tác giả, những khuynh hướng, những chiều hướng, những xu thế, những giọng văn, những nhịp điệu, những tình cảm, những tâm tư, những tiếng kêu và những thinh lặng, những kể và chưa-kể, những tạp chí…đầy ắp còn ở chỗ nó làm đầy hồn người, nó cho mình một cuộc đời khác, nó cho mình bay đến 1 vùng suy tưởng, 1 vùng bình yên nào đó…một “quê hương” trong trí tưởng…


"Quê hương" ở đây, không hẳn phải là phố xá, sông suối, cửa nhà...mà là một "quê hương" trú ẩn của tình tự dân tộc, của những êm ái tiệm cận được với nhịp tim, của một nơi cho những rung động trú nấp, của một điểm đến để những suy tưởng dừng chân, của một  nơi chốn  mà người ta có thể giải bày...những gì người ta nghĩ, người ta yêu, người ta ghét..."Quê hương thu nhỏ" ấy còn là một xứ sở mà những êm ái đã biến thành hơi thở, đã hóa thành gió, thành nắng, thàng mây xanh và trời trong...Nơi mà chỉ cần nhắm mắt, là đã thấy mình tắm mát trong tuôn trào những ấm êm tượi đẹp...nơi mà để trờ về với cái thời mà người ta còn luyến tiếc đến ngẩn ngơ :

"Sợ em đã quên mùi hoàng lan đêm xuân
Quên hương cau, thông vàng, bụi phấn.
Dậu hoàng cúc thu dạt dào mình nỗi xưa
Nhớ chăng em thềm trưa trưa mây mưa"
(DUYÊN ANH)

Cái thời mà không chút mảy may, người ta quả quyết  "không một sắc đẹp nào làm phai mờ nét mặt của người yêu đầm đìa nước mắt", cái thời mà tình yêu...chính là cảm xúc thuần khiết ,cuồng bạo và chân thật nhất "tình, như một đường gươm. Ngực đây, gươm hãy ngập"(DU TỬ LÊ)...

….Trong một bài viết về hồi ức với quyển tạp chí VĂN, nhà văn BAN MAI đã kể 1 của mình với 1 người lính VNCH, anh đã để lại cho cô quyển VĂN anh mang theo khi xông pha trận mạc cùng lời nhắn “văn chương miền Nam không có thép, nên tôi tìm được bình an trong văn chương…”

Nhiều năm sau, tôi và (tôi tin là) bất kỳ ai có diễm phúc tiếp xúc với nền văn chương này cũng sẽ tìm thấy cho chính mình sự BÌNH AN ấy, dù ít hay nhiều…


Bất giác tôi nghĩ đến 1 lời hát của PHẠM DUY – như 1 lời tiên liệu cho thân phận của quê hương và giờ đây, thân phận sầu quạnh của nền văn chương miền Nam trên chính đất mẹ ngày nay…

“Cho nhau này dãy Trường Sơn
Cho nhau cả bốn trùng dương
Quê hương xin vẫn cho nhau như thường
Cho dứt tay chia đôi đường
CHO RỒI XIN LẠI TỰ DO…”

huyvespa@gmail.com


'

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

THÁI HIỀN - Tiếng hát ấp ủ những mộng lành (exclusive clip ĐÊM HIỀN - THÁI HIỀN in concert Saigon 2006)


Người ta lắng nghe Thái Hiền vì cô không hẳn đang hát mà là đang kể chuyện, kể giản đơn nhưng tinh tế, không cao trào nhưng thấm đẫm lòng chân thành. Rất nghiêm túc, đĩnh đạc trong cảm xúc. 1 buổi trưa nóng bức hay 1 sáng mai tinh sương; nghe giọng hát nhẹ bâng ấy; thấy đời sao thêm tuơi sáng dù hầu hết những tâm tình trong từng bản nhạc đều là những tự sự buồn. Lạ thay!

"giọng hát này có thể trầm như tiếng núi, hay trong như tiếng suối, nhưng tựu trung kết thúc một bài hát, nó mang đến bằng sự chan hòa cho vẻ đẹp tâm hồn của người nghe".(ĐỖ)

THÁI HIỀN hát ít và ít xuất hiện trước công chúng, cô chỉ hát khi thích (có lẽ thế), nhờ vậy, (theo suy nghĩ của mình), bài hát nào đến từ cô, đều ở lại trong lòng công chúng…lâu, rất lâu...

Tiếng hát như say, như ru, như vỗ về những vết thương lòng của 1 kiếp nhân sinh, như chia sẻ, như bày tỏ, như trút lòng. Như yêu thương để vuốt ve vết cắt của tình yêu, xoa dịu những dư vị chua chát của 1 kiếp người, hay 1 cuộc tình...

"....Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh..."

Trong một thoáng phút giây nào đó, thật tình cờ, một tiếng hát như cơn mưa nhẹ nhàng bao phủ khắp thân thể như một cơn mơ...Cái bâng khuâng, thổn thức ấy! Khó tả lắm. Nó vừa nhẹ nhàng và mát lạnh như một cơn gió, nhưng cũng đủ ấm nồng và tràn trề xúc cảm của một cái ôm chầm!

Dường như thời gian dừng lại...nơi tiếng ca ấy bắt đầu..
Cứ nhẹ nhàng, cứ tự nhiên, cứ khoan thai, tự tại, như thế...mới là lúc...đến với tiếng hát như pha lê của THÁI HIỀN, thứ pha lê của muôn vàn nhưng tinh thể yêu thương, kỉ niệm..và cả những bẽ bàng, những lúc câm nín của một"nỗi buồn dâng hiến"...

Với tiếng hát THÁI HIỀN, chúng ta biết hạnh phúc là có thật! Hạnh phúc, lẽ ra, là không nên, và cũng không cách chi lí giải nổi, nhưng khi nghe THÁI HIỀN hát, chúng ta biết, mình đang hạnh phúc...hay ít ra..đã từng hạnh phúc...Cái hạnh phúc không chỉ của những êm đềm thưở đầu, những lưu luyến ngày xưa, những ngọt ngào xa vắng..,mà còn hạnh phúc vì được nếm trải những mất mát, những vụt tan, những bất toại...trong đời sống!

Có gì đó nghèn nghẹn và thổn thức trong giọng ca của cô...Khi tiếng hát ấy cất lên...Thì xung quanh..dường như..đang "chìm vào muôn thưở"...nhìn hình bóng của kỉ niệm, của từng hàng hiên, của những con ngõ, của chiếc lá rơi, của tia nắng ban ngày, của ánh trăng soi rọi từng mặt người, của nụ cười, của nước mắt...bủa vây không gian ấy, xao xác không gian ấy, chìm lấp chúng ta trong không gian ấy...Nơi "không gian đụng thời gian"...Và tôi tin chắc, chỉ có Thái Hiền mới có thể dẫn chúng ta vào mê cung huyền bí ấy....
Chưa ca sĩ nào mà có thể làm tôi "toàn tâm toàn ý" dừng tất cả lại, chỉ để nhắm mắt, để mặc cho "Bốn phía thinh không ngỡ ngàng" ngự trị và vang vang chỉ còn là âm ba của tiếng hát THÁI HIỀN .  Hát như trút cạn lòng mình, kể câu chuyện dùm người, trao hết cho nhau, tất cả, những yêu thương…

"Cho nhau chẳng tiếc gì nhau
Cho nhau gửi đã từ lâu
Cho nhau cho lúc sơ sinh ngày đầu
Cho những hoa niên nhịp cầu
Đưa tuổi thơ đến về đâu ?

Cho nhau nào có gì đâu !
Cho nhau dù có là bao
Cho nhau cho phút yêu đương lần đầu
Cho rất luôn luôn cuộc sầu
Cho tình cho cả niềm đau.

Cho nhau làn tóc làn tơ
Cho nhau cả mắt trời cho
Cho nhau tiếng khóc hay câu vui đùa
Cho chiếc nôi cho nấm mồ
Cho rồi xin lại tự do.

Cho nhau ngòi bút cùn trơ
Cho nhau đàn đứt đường tơ
Cho nhau cho những câu thơ tàn mùa
Cho nốt đêm mơ về già
Cho cả nhan sắc Nàng Thơ.

Cho nhau tình nghĩa đỏ đen
Cho nhau thù oán hờn ghen
Cho nhau, xin nhớ cho nhau bạc tiền
Cho cõi âm ty một miền
Cho rồi cho cả đời tiên.

Cho nhau này dãy Trường Sơn
Cho nhau cả bốn trùng dương
Quê hương xin vẫn cho nhau như thường
Cho dứt tay chia đôi đường
Cho rồi, xin chẳng còn vương !"

Giọng Thái hiền là một giọng lạnh, (dường như) là một xa cách với những gì xung quanh - khi cô hát -  nhưng lại ấm nồng như thỏi than dễ dàng hồng lên ánh lửa của yêu thương, của miên viễn ngọt ngào kí ức trong lòng những tâm hồn hoang lạnh!
Là chênh vênh, là hư ảo...tiếng hát Thái Hiền như nhẹ nhàng thầm thì cùng ta, chúng ta...trong những bước thâm trầm, trong những khi gãy vụn…

Như 1 kẻ du hành đơn độc băng ngang qua vùng sa mạc kí ức...Tiếng hát Thái Hiền cũng lẻ loi như thế... Cô hát cho mọi người, cô hát cho cuộc tình… Cô hát cho kỉ niệm, cô hát cho những nguyên sơ ban đầu...Để rồi, cô chọn cho mình một góc khuất nhất trong cuộc đời xôn xao này. Đế khi những tâm hồn đồng điệu muốn biết nhiều hơn về cô, muốn có một mối giao cảm nào khác, ngoài giọng hát mê hoặc, thì chỉ còn biết...tìm kiếm trong vô vọng...Cô đã đến với chúng ta bằng giọng ca dạt dào những kỉ niệm...Và cô đã lui vào bóng tối...cũng từ chính những cơn mơ kỉ niệm ấy…Hay, cô chính là hiện thân của một giấc mộng? Một cơn mộng đẹp!

Tiếng hát THÁI HIỀN như một chuyến xe chuyên chở những hàng hàng lớp lớp những hành khách ngược dòng về dĩ vãng, đuổi cho bằng kịp..."lũ kỉ niệm trước sau"!!!

Giọng hát đẹp hiền, đẹp & hiền.... như tên gọi.

“Xin đi lại từ đầu, chưa đi vội về sau…” !!


Và, Nếu THÁI HIỀN là 1 tín ngưỡng, tôi sẽ là tín đồ trung thành!

huyvespa@gmail.com







Cho tôi lại ngày nào
Trăng lên bằng ngọn cau
Me tôi ngồi khâu áo bên cây đèn dầu hao
Cha tôi ngồi xem báo
Phố xá vắng hiu hiu
Trong đêm mùa khô ráo tôi nghe tiếng còi tàu.




Cho tôi lại chiều hè, tôi đi giữa đường quê
Hai bên là hương lúa, xa xa là ngọn tre
Thấp thoáng vài con nghé,
Tiếng nước dưới chân đê
Tôi mê trời mây tía không nghe mẹ gọi về.




Cho tôi lại còn nhiều cho tôi lại tình yêu
Tôi không đòi khôn khéo, tôi không đòi bao nhiêu
Cho tôi lòng non yếu dễ khóc dễ tin theo
Cho tôi thời niên thiếu cho tôi lại ngày đầu
Cho đi lại từ đầu chưa đi vội về sau...
("Kỷ niệm"_Phạm Duy)








Xuân tôi ơi ! Sức Xuân tôi còn khát khao
Dù nay, dù mai cũng như mọi ai chết trong địa cầu
Xuân muôn năm, có ta Xuân còn hơi Xuân
Thì xin, thì Xuân hãy cho tình nhân sống thêm vài lần. 
("Xuân ca"_Phạm Duy)

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2014

Dalat, "trên da tình yêu", có một "nỗi buồn dâng hiến"...

ngày sương thành phố dâng mùa 
bóng thu chìm tịnh cành thưa khởi vàng 

tôi hoài trên bước lang thang 

yêu em vô lượng mà man dại buồn 

tóc huyền đó lạnh như sương 
mắt huyền đó mộng bình thường không em
...
(BÓNG SƯƠNG - HOÀI KHANH) 


Một năm lên Dalat mấy lần, Dalat đã bớt cây xanh, đã bớt nhà xưa, đã bớt lạnh, đã bớt…buồn…nhưng lần nào cũng tìm thấy nhiều chút thơ mộng, nhiều chút bí ẩn, nhiều hidden gem nơi thành phố sương này…
Có 1 chút Lê Uyên Phương trong Dalat, có thể là góc sân ga “em lên ngày mai, đường gió trăng cài”, hay một chỗ ngồi quán quen “đèn xanh đã tắt giọng hát ân tình ngân dài”, hay đó là tiếng “nhạc vàng gọi từng âm xưa” của tiếng hát liêu trai trên ngọn đồi năm đó, ngọn đồi của “nắng yêu bờ vai” – ngọn đồi của “lời gọi chân mây” - ngọn đồi của những “chiều thiết tha bên nhau”…
Dalat của “trời mưa mãi mưa hoài, thần tiên giấc mơ dài”, Dalat của “ngày hôm qua trong nắng thiên đường”, Dalat của mùa “ hoa vàng rừng xanh” – loài hoa dại bơ vơ trên những sườn đồi, trên những dốc cheo leo chỉ biết “chờ nắng vàng dâng hương” , Dalat của một thoáng sương mù ôm ấp , đi vào lòng sương như tan vào một dòng “hương khói bay”, Dalat của “chiều nghiêng nắng lá hoa buồn lay”…
Dalat của “…mùa THU còn mang tiếng buồn đêm hè “, Dalat của “…ngày đầu HÈ tình nở thắm tươi”, hay Dalat của “…trên phố khuya âm thầm trong gió ĐÔNG ..”…Dù lúc nào, thời nào… Dalat, hoài mãi là một “nỗi buồn dâng hiến” “trên da tình yêu”
Đó, thành phố này…còn hoài hoài là 1 chứng tích thương yêu, một yêu dấu đã từng…










"Trời mưɑ mãi mưɑ hoài, thần tiên giấc mơ dài, νào cuộc đời sỏi đá biết mình si mê..."
‪#‎leuyenphuong‬ ‪#‎dalat‬ ‪#‎dichohet1demhoangvutrenmatdat‬






Mưa - Lê Uyên Phương - Cafe Tùng - Dalat - Hoài Khanh....That's an unreal moment....



Nhà cũ của LÊ UYÊN - 18 BÙI THỊ XUÂN - Dalat...




"Từng hẹn mùa xưa cùng xây nhà bên suối . 
Nghe suối róc rách trôi hoa lừng hương gió ngát. 
Đàn ai đùa trong khóm lá vàng tươi..."
‪#‎suoimo‬ ‪#‎benrungthuvang‬ ‪#‎dichohet1demhoangvutrenmatdat‬

MA RỪNG LỮ QUÁN - 30km từ trung tâm ‪#‎dalat‬, qua con đường trơn trươt đầy đá cọc, qua con đập cứ nom nóp nươc tràn vào pô, qua cánh rừng thông còn hiếm hoi sót lại...là đến. Âm u! Kín đáo! Đẹp ngỡ mơ! Yên như tờ!






"Gọi gió lên thung lũng hồng, mây trôi bềnh bồng. 
Hạt nắng lung linh tím dần, mông mênh thu vàng. 
Còn đó em yêu dỗi hờn, long lanh lệ buồn. 
Còn đó sương vây kín đầy, cho tình ngất ngây..."
‪#‎quancafesuondoi‬ ‪#‎thunglunghong‬ ‪#‎dalat‬


Xin chào Đà Lạt
(tặng Bùi Giáng và Phạm Công Thiện)

em ở đó với bầu trời mây núi
mùa đông sương rờn trên má hoa đào
linh hồn ta mấy mươi mùa của suối
lạnh vô cùng không biết tự phương nao

chân ta bước trên con đường trở lại
một lần xưa vi vút gió đầu cành
sâu dưới đó lối mòn khe suối vắng
bóng của mùa khẽ động tiếng lanh canh

ôi đồi thông những chiều nghiêng nhớ nắng
lòng ta trôi chiều cũ dưới chân đèo
gió heo hút dường nghe niềm u hận
em đi rồi ta vẫn đứng nhìn theo

màu áo đó phất phơ màu vĩnh biệt
bay về đâu xin còn lại linh hồn
để ta giữ những chiều sương ám phủ
của một đời luân lạc kiếp tha hương

rồi thôi hết đất sẽ là vĩnh viễn
bông hoa kia nở trên xứ điêu tàn
tay yếu đuối ta sẽ còn nắm lại
những lời gì xưa đã hết âm vang


Nhạc LÊ UYÊN PHƯƠNG – “non Lê Uyên & Phương”, chỉ có 1 số đĩa hiếm hoi các ca sĩ thực hiện (đếm trên đầu ngón tay) như

  • TRẦN THÁI HÒA – TÌNH KHÚC LÊ UYÊN PHƯƠNG
  • THIÊN PHƯỢNG – ĐÁ XANH (nhạc TCS + LÊ UYÊN PHƯƠNG)
  • Đĩa tổng hợp – NỖI BUỒN DÂNG HIẾN (THIÊN NGA productions)
  • KHÁNH LY – VŨNG LẦY CỦA CHÚNG TA
  • THÁI HIỀN – Tình khúc TCS & LÊ UYÊN PHƯƠNG

Sau đây là các version ca sĩ thu rải rác trong các CD không chủ đề LUP, trong đó có 1 số version xuất sắc như CHIỀU PHI TRƯỜNG – KHÁNH HÀ/ CHO LẦN CUỐI – BẰNG KIỀU + NHẬT TRUNG + HUY MC/ KHI XA SAIGON – KHÁNH LY/ NỖI BUỒN DÂNG HIỀN – cả version THÁI HIỀN + version THIÊN PHƯỢNG…
Và 1 số version lạ như BUỒN ĐẾN BAO GIỜ - GIAO LINH / KHÔNG NHÌN NHAU LẦN CUỐI – KIM TƯỚC…

  • BÀI CA HẠNH NGỘ - THIÊN PHƯỢNG / TUẤN NGỌC & THÁI HIỀN
  • BUỒN (ƠI) ĐẾN BAO GIỜ - GIAO LINH
  • CHIỀU PHI TRƯỜNG – KHÁNH HÀ / DON HỒ + NGUYỄN HƯNG + THẾ SƠN
  • CHO LẦN CUỐI – LƯU BÍCH / THANH HÀ/ TRỊNH VĨNH TRINH/ TUẤN NGỌC & THÁI THẢO / BẰNG KIỀU + NHẬT TRUNG + HUY MC
  • DẠ KHÚC CHO TÌNH NHÂN – THÁI HIỀN
  • ĐÁ XANH – NHẬT HẠ
  • ĐÊM CHỢ PHIÊN MÙA ĐÔNG – THÁI HIỀN
  • HÃY NGỒI XUỐNG ĐÂY – TRỊNH VĨNH TRINH / DON HỒ + NGUYỄN HƯNG + THẾ SƠN
  • KHI XA SAIGON – KHÁNH LY
  • KHÔNG (CÒN) NHÌN NHAU LẦN CUỐI – KIM TƯỚC
  • KỶ NIỆM TRONG CHIỀU – THÁI HIỀN / THIÊN PHƯỢNG
  • LỜI GỌI CHÂN MÂY – TÔ CHẤN PHONG
  • MỘT NGÀY VUI MÙA ĐÔNG – Ý LAN
  • NỖI BUỒN DÂNG HIẾN – THÁI HIỀN
  • TRÊN DA TÌNH YÊU – THANH HÀ / KHÁNH HÀ / TUẤN NGỌC + THÁI HIỀN
  • UỐNG NƯỚC BÊN BỜ SUỐI – TRỊNH VĨNH TRINH / DUY QUANG + THÁI HIỀN
  • VŨNG LẦY CỦA CHÚNG TA – DUY QUANG + NHẬT HẠ/ TRẦN THÁI HÒA + THANH HÀ
LINK DOWNLOAD: