Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

Hoa phượng rơi đón mùa Thu tới....

Mùa thu đang khẽ khàng cựa mình..và...thể nào...cũng chỉ thoáng qua chốc lát...với SG mà thôi....Nhẹ như một hơi sương....Thoáng vội như một bóng hình nghìn trùng xa vời nào đó...Và cũng có khi, hững hờ như ..."ai lướt đi ngoài sương gió"..Mà thôi! Bởi lẽ ....thu SG, 1 khái niệm có vẻ hơi xa xỉ !!! Thế mà có hề gì, ai cấm mình cảm nhận, ai cấm mình mơ ước...Mùa về không chỉ bằng gió heo may, bằng chiếc khăn len ấm nồng, bằng những thảm lá vàng ươm từng góc phố...mà còn là mùa về trong trí tưởng...Khi sáng nay con đường bỗng dịu mát, khi sáng nay nụ cười ai cũng trong ngần hơn...Khi nắng không còn gắt gỏng với con đường nữa, mà như dịu dàng ngủ ngoan trên những tán cây...Khi đêm về sâu hơn...Mùa thu đang đến..lâu hơn....Một mùi hương quyến rũ say đắm này đó đang rón rén những bước đi khẽ khàng của mình và mơn trớn trên vùng da "xanh xao" của ngày sắp tàn..Có chút gì đó ảo mộng, có chút gì đó rất gần...rất xa..
Trong cái thời khắc giao mùa ấy vẫn còn vương vấn chút nồng nàn của mùa hạ nhưng thu đã về lấp ló, non tơ đâu đó trong cả không gian và thời gian...Ôi, ta ước mơ mình trở lại con đường cũ, ngồi lại quán cũ, nói lại 1 câu chuyện cũ, nhìn vào đôi mắt nhau...1 lần nữa...Tất cả những điều cũ kĩ ấy..Lúc này cũng thanh tân trong ta...Như chỉ mới vừa đứng dậy, hít 1 hơi sương mà ngoảnh lại, đã thấy tất cả chỉ còn là ..tang điền thương hải cả rồi....Như chỉ mới vừa khép 1 cánh cửa, mà quay lại, bóng người đã cùng những cơn gió mùa Thu khẽ khang bay rất xa, ngàn xa...Mùa về trong ta, phải chăng bằng những tiếng thở dài khe khẽ như thế, bằng những ẩn ức sâu kín trong ta như thế, bằng những gương mờ hơi lạnh, bằng những chiếc lá cuối mùa, bằng những tiếng còi xe tàn canh trên ngõ nhỏ như thế????Thôi thì, hãy khẽ ngân nga
"Lạnh lùng sương rơi heo may
Buồn ngơ ngác bóng chim bay
Mây tím giăng sầu đó đây
Ngày đi chiều mang sầu tới
Làn sương chiều thu lả lơi
Tiếng mưa rơi đều trên lối..."
Và bên kia đường, dáng ai đó đang nhặt những bông hoa cuối mùa của Hạ đỏ...
còn ta, thì cứ vờ như mùa...Thu đã về!

     huyvespa@gmail.com



 Sắc Hoa Màu Nhớ - Nhạc & lời: Nguyễn Văn Đông - Trình bày: Như Quỳnh & Thái Sơn

                             

1. Còn đây giây phút này
Còn nghe tiếng hát nụ cười xinh tươi,
còn trong ánh mắt còn cầm tay nhau

Ngày mai xa cách nhau
Một người gối chiếc cô phòng,
còn người góc núi ven rừng chân mây đầu gió

Còn đây đêm cuối cùng
Nhìn em muốn nói chuyện người Kinh Kha,
ngại khơi nước mắt nhạt nhòa môi em

Người đi giúp núi sông
Hàng hàng lớp lớp chưa về 
hàng hàng nối tiếp câu thề dành lấy quê hương

Hỡi người anh thương, chưa tròn thề ước
Nhưng tình đất nước,
đâu phải khi cho mình dệt mộng thắm kết uyên ương

Phương trời anh đi, xa xôi vạn lý
Đêm nằm gối súng,
chung ánh trăng nhưng đôi đường ly cách trong tình thương

Và xin em hiểu rằng
Dù nơi chiến tuyến mịt mờ mưa bay,
lòng anh vẫn nhớ tình người hôm nay 

Đường đi biên giới xa 
Lòng này thách với tang bồng,
đừng làm má thắm phai hồng buồn lắm em ơi

2. Còn đây giây phút này
Còn nghe tiếng hát dập dìu bên hoa,
còn trông bóng dáng người mình thương yêu

Ngày mai xa cách nhau
Một người góc núi chân đèo,
còn người gối chiếc cô phòng đêm đông một bóng

Còn đây đêm cuối này
Đàn ai réo rắt nhạc lòng chia ly
sợ khi nước mắt buồn người ra đi

Đường mây chân núi xa
Dù ngàn nắng lửa mưa dầu
lòng người nhất quyết không đầu dành lấy mai sau

Hỡi người anh thương, chưa tròn thề ước
nhưng tình đất nước,
ôi lớn lao không đành lòng dệt mối thắm riêng tư

Phương trời anh đi, xa xôi vạn lý
Đêm nằm gối súng,
chung ánh trăng cho người này gợi nhớ thương người kia

Và xin em hiểu rằng
Người đi giúp nước nào màng danh chi
cầu cho đất nước vượt ngàn gian nguy

Đời dâng cho núi sông
Lòng này thách với tang bồng
đừng sầu má ấy phai hồng, buồn lắm em ơi.

 

       >> Hà Thanh & Hùng Cường hát: Khúc Tình Ca Hàng Hàng Lớp Lớp

 

                     

  Binh nghiệp và nhạc nghiệp của Nguyễn Văn Ðông - Du Tử Lê

                  Nguồn: http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=105285&z=16

                                         

                                           

Có một vài tài liệu ghi nhận rằng, nhạc sĩ Nguyễn Văn Ðông sinh năm 1934. Nhưng theo sự xác nhận của họ Nguyễn thì, ông sinh năm 1932 tại quận Nhất, thành phố Saigon. Nguyên quán của ông là tỉnh Tây Ninh, huyện Bến Cầu. Thuở bé Nguyễn Văn Ðông học trường Huỳnh Khương Ninh, phường Ðakao, Tân Ðịnh, Saigon. Năm 1945- 1946 loạn lạc, trường Huỳnh Khương Ninh đóng cửa.

Gia đình gửi ông vào trường Thiếu Sinh Quân Việt Nam, ở thành phố Vũng Tàu, khi ấy ông mới 14 tuổi. Và, con đường binh nghiệp của ông, chính thức khởi đi từ đấy.

Năm 1950 Nguyễn Văn Ðông tốt nghiệp trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu, cũng là nơi xuất thân của trên dưới 30 tướng lãnh thuộc quân lực VNCH cũ. Trong đó, có Thống Tướng Lê Văn Tỵ, Tổng tham mưu trưởng đầu tiên của QL/VNCH, người được coi là anh cả của Thiếu Sinh Quân Việt Nam.

Năm 1951, Nguyễn Văn Ðông được cử theo học khóa 4 trường Võ Bị Sĩ Quan Vũng Tàu. Họ Nguyễn tốt nghiệp thủ khoa với cấp bực thiếu úy năm 1952. Tưởng cũng nên nói thêm rằng, Ðại Tướng Cao Văn Viên, người giữ chức vụ Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH sau cùng của miền Nam Việt Nam, cũng tốt nghiệp Thiếu úy khóa 1 của trường này.

Năm 1953, Thiếu Úy Nguyễn Văn Ðông tốt nghiệp khóa “Ðại Ðội Trưởng” tại Trường Võ Bị Ðà Lạt. Cũng năm này, ông có chân trong ban giám khảo chấm thi Khóa Võ Bị Ðà Lạt 1953 do Quốc Trưởng Bảo Ðại chủ tọa lễ bế giảng khóa.

Năm 1954, họ Nguyễn lại được gửi ra Hà Nội theo học khóa “Tiểu Ðoàn Trưởng” tại Trường Chiến Thuật Hà Nội. Ra trường, ông được chỉ định vào chức vụ Tiểu đoàn trưởng Trọng Pháo 553. Ðó là năm 1955, khi họ Nguyễn mới 24 tuổi, một Tiểu đoàn trưởng trẻ nhất của quân đội.
Trải qua nhiều chức vụ, nhiều đơn vị và đồn trú ở nhiều nơi chốn khác nhau, trước khi được đưa về Saigon, giữ những chức vụ tương đối quan trọng; cấp bực sau cùng của nhạc sĩ Nguyễn Văn Ðông là Đại tá, Trưởng khối lãnh thổ Bộ Tổng Tham Mưu. Ông cũng từng được trao tặng huân chương cao quý nhất; đó là Bảo Quốc Huân Chương.

Khi biến cố Tháng Tư, 1975 xảy ra, như tất cả những sĩ quan QLVNCH khác, Nguyễn Văn Ðông bị tù cải tạo. Sau 9 năm 6 tháng, ông được trả về ngày 01 Tháng Giêng, 1985 với lý do:
“Ðương sự bị bệnh sắp chết, nên cho phép gia đình đem về nhà chôn cất!”

Tuy thuộc diện HO, đủ điều kiện để xin định cư tại Hoa Kỳ, nhưng gia đình thấy họ Nguyễn đau bệnh quá nặng, không biết chết lúc nào, nên đã giữ ông ở lại, thể theo ước nguyện của ông là, khi chết xin được chôn tại quê nhà.

Về sự kiện này, tác giả “Về Mái Nhà Xưa” cho biết, ông cũng không hiểu do đâu, mà Trời Phật đã nhìn lại ông và, cho ông sống, dù là một đời sống “rất lê lết” (chữ của ông), cho đến ngày hôm nay.

Về cái mà tôi muốn gọi là “nhạc nghiệp” của nhạc sĩ tài hoa Nguyễn Văn Ðông, theo một số tài liệu đã được phổ biến ở hải ngoại cũng như tại Việt Nam thì: Nhạc sĩ Nguyễn Văn Ðông chính thức tham dự vào sinh hoạt âm nhạc ở miền Nam Việt Nam vào khoảng giữa thập niên 1950. Ông nổi danh ngay với những ca khúc đầu tay như “Chiều Mưa Biên Giới,” “Phiên Gác Ðêm Xuân,” “Súng Ðàn”... là ba ca khúc ra đời trong năm 1956 và được phổ biến rất rộng rãi. Nhưng ca khúc “Thiếu Sinh Quân Hành Khúc” bài hát được công nhận là ca khúc chính thức của trường Thiếu sinh quân Vũng Tàu, Nguyễn sáng tác năm 1948, khi mới 16 tuổi, mới thực sự là sáng tác đầu tay của người nhạc sĩ đa tài này.

Ngoài bút hiệu và cũng là tên thật, Nguyễn Văn Ðông, họ Nguyễn còn dùng nhiều bút hiệu khác như Phượng Linh, Phương Hà, Ðông Phương Tử, Vì Dân, Hoàng Long Nguyên.
Cũng ngay từ giữa thập niên 1950, trong vai trò trưởng đoàn văn nghệ Vì Dân ở Saigon, Nguyễn Văn Ðông đã nhận được sự hợp tác của rất nhiều ca, nhạc sĩ tên tuổi thời đó, như Mạnh Phát, Minh Kỳ, Hoài Linh, Thu Hồ, Quách Ðàm, Minh Diệu, Khánh Ngọc và các nghệ sĩ thuộc lãnh vực kịch nghệ, điện ảnh, cải lương danh tiếng như Kim Cương, Vân Hùng, Ba Vân, Bảy Xê, Trần Văn Trạch... Ông cũng cho thấy tài tổ chức và điều khiển các chương trình đại nhạc hội lớn, rất thành công tại Saigon, cũng như các tỉnh.

Về sinh hoạt liên quan tới đài phát thanh thì, ngay từ năm 1958, nhạc sĩ Nguyễn Văn Ðông đã là trưởng ban nhạc “Tiếng Thời Gian” của đài Saigon. Ban nhạc của ông quy tụ những tên tuổi như Lệ Thanh, Anh Ngọc, Hà Thanh, Minh Diệu, Khánh Ngọc, Mạnh Phát, Thu Hồ, Quách Ðàm...

Ở cấp độ quốc gia thì, năm 1959, họ Nguyễn được chọn làm trưởng ban tổ chức “Ðại hội thi đua Văn nghệ toàn quốc,” tập hợp hơn 40 đoàn văn nghệ, đại diện cho toàn miền Nam; tranh giải liên tiếp 15 ngày đêm tại Saigon. Với tất cả những thành tích kể trên, nhạc sĩ Nguyễn Văn Ðông đã được trao tặng “Giải Âm Nhạc Quốc Gia.” Bà cố vấn Ngô Ðình Nhu là người trao tặng giải thưởng này cho họ Nguyễn.

Nói tới nhạc nghiệp của nhạc sĩ Nguyễn Văn Ðông mà, không nói tới thời gian họ Nguyễn làm giám đốc hãng đĩa nhạc Continental và Sơn Ca, nổi tiếng một thời ở miền Nam, tôi cho là một thiếu sót quan trọng.

Ở vai trò này, với sự hợp tác tích cực của những nhạc sĩ như Nghiêm Phú Phi, Văn Phụng, Y Vân, Lê Văn Thiện... Hai hãng đĩa của ông đã đem sự giầu có, phong phú cho sinh hoạt tân nhạc cũng như cổ nhạc miền Nam, 20 năm; với những album riêng cho từng ca sĩ.

Quay lui lại thời điểm đầu thập niên 1960, sự kiện trung tâm băng nhạc Sơn Ca cho ra đời những băng nhạc chỉ với một tiếng hát như Sơn Ca 6, tiếng hát Giao Linh; Sơn Ca 7, tiếng hát Khánh Ly; Sơn Ca 8, tiếng hát Lệ Thu; Sơn Ca 9, tiếng hát Phương Dung; Sơn Ca 10, tiếng hát Thái Thanh và ban hợp ca Thăng Long... cùng một số băng nhạc riêng, dành cho nhạc Trịnh Công Sơn, là một sáng kiến cực kỳ mới lạ. Nó mở đầu cho những album sau này, với một tiếng hát, của nhiều trung tâm băng nhạc khác.

Lại nữa, tôi cho rằng chúng ta cũng sẽ không phải với nhạc sĩ Nguyễn Văn Ðông, một người, không chỉ tận tụy cống hiến trọn cuộc đời mình cho nền tân nhạc miền Nam, 20 năm; mà ông còn là người có công đầu trong nỗ lực khai sinh, hình thành rồi phát triển một hình thái nghệ thuật mà, sau này chúng ta quen gọi là hình thái âm nhạc “Tân Cổ Giao Duyên.”

Trước khi đi sâu vào lịch sử hình thành của hình thái nghệ thuật từng được chào đón tại miền Nam Việt Nam, tính đến Tháng Tư, năm 1975, chúng tôi muốn nhắc tới bài “Tân cổ giao duyên” đầu tiên của hình thái phối hợp nghệ thuật đặc biệt này. Ðó là bài “Khi Ðã Yêu” sáng tác của Phượng Linh và soạn giả Ðông Phương Tử. Do 2 nghệ sĩ nổi tiếng của sân khấu cải lương là Thanh Nga, Minh Phụng thu âm lần đầu, năm 1963, tại Saigòn. Bài “Tân cổ giao duyên” này, sau đó, đã được nhà xuất bản Hồng Hoa ấn hành thành nhạc bản.

Tuy là hai bút hiệu khác nhau, nhưng sự thực, chỉ là một.

Những người yêu nhạc Nguyễn Văn Ðông hẳn không quên, với bút hiệu Phượng Liên, ông là tác giả của những ca khúc nổi tiếng như “Bóng Nhỏ Giáo Ðường,” “Niềm Ðau Dĩ Vãng,” “Ðom Ðóm,” “Khi Ðã Yêu,” “Thương Muộn,” “Lời Giã Biệt” v.v... Và, bút hiệu Ðông Phương Tử họ Nguyễn dùng cho tất cả những sáng tác liên quan đến phần cổ nhạc.

Nhưng phải đợi tới sáng tác “Tân cổ giao duyên” thứ hai, cũng của Nguyễn Văn Ðông, đó là bài “Mùa Sao Sáng,” do Mộng Tuyền trình bày, thì phong trào “Tân cổ giao duyên” mới thực sự rộ lên, không chỉ tại Saigon mà, khắp mọi miền đất nước.

Vì ca khúc “Mùa Sao Sáng” ký tên Nguyễn Văn Ðông, nên bài Tân cổ giao duyên “Mùa Sao Sáng” được phổ biến với hai tên: Nhạc Nguyễn Văn Ðông, Soạn giả Ðông Phương Tử. Bài tân cổ giao duyên này, theo thiển ý của chúng tôi, rất thích hợp cho những mùa Lễ Giáng Sinh của người Việt Nam, nơi quê người.

Du Tử Lê

                              Một số bài viết về Nguyễn Văn Đông

                                  "Bài viết về Nguyễn Văn Đông"  (pdf) - Du Tử Lê

                                Tình Ca Nguyễn Văn Đông (pdf) - Thy Nga - 12/2006

                          "Bài viết về Nguyễn Văn Đông" (pdf)  - Trường Kỳ

                       "Người Lính Trong Nhạc Nguyễn Văn Đông" (pdf) - Lê Hữu

                                                    


   Chương Trình Phát Thanh về Nguyễn Văn Đông

                    Người Lính Trong Nhạc Và Thơ - Bích Huyền - VOA - 10/2008

                    Dòng Nhạc Nguyễn Văn Đông - Hoài Nam, SBS Radio, Úc Châu

           Tình Ca Nguyễn Văn Đông: phần 1     phần 2 - Thy Nga - Radio Free Asia - 12/2006

                        Một số bản nhạc của Nguyễn Văn Đông
                                             (bấm vào tên bản nhạc để nghe)

           Anh - Khánh Ly       Về Mái Nhà Xưa - Hà Thanh       Dáng Xuân Xưa - Anh Khoa

    Lời Giã Biệt - Hà Thanh  Sắc Hoa Màu Nhớ - Duy Trác   Mấy Dặm Sơn Khê - Thái Thanh  

 Tâm Hảo:  Nhớ Một Chiều Xuân  / Hải Ngoại Thương Ca / Khúc Tình Ca Hàng Hàng Lớp Lớp

             Phiên Gác Đêm Xuân - Thế Sơn      Phiên Gác Đêm Xuân - Thanh Tuyền    

                                           

                                                     Lam Phương & Nguyễn Văn Đông

                Hải Ngoại Thương Ca - Hà Thanh        Về Mái Nhà Xưa - Thái Thanh 

   Ave Maria - Thái Thanh    Mùa Sao Sáng - Khánh Ly   Đêm Thánh Huy Hoàng - Việt Thảo 

   Núi và Gió - Elvis Phương      Vô Thường - Giao Linh & Đức Minh      Khi Đã Yêu - Thanh Tuyền

    Chiếc Bóng Công Viên - Hà Thanh    Thương Về Mùa Đông Biên Giới - Hoàng Oanh

            Lá Thư Người Lính Chiến - Khánh Ly       Niềm Đau Dĩ Vãng - Lệ Thu 

                          Hải Ngoại Thương Ca - Minh Châu, Ngọc Diệp, Tường Vân

   Liên Khúc Chiều Mưa Biên Giới & Mấy Dăm Sơn Khê - Mai Thiên Vân & Thanh Tuyền

                           Nguyện Cầu Trên Bến Ngàn Năm - Thanh Tuyền & ACM   

          Trái Tim Việt Nam - Tuấn Ngọc          Thác Đa - Tình Yêu của Tôi - Giao Linh

                     Bóng Nhỏ Giáo Đường - Ngọc Lan         Dạ Sầu - Giao Linh

Thương Muộn - Thanh Tuyền    Đom Đóm - Giao Linh     Tình Mùa Hoa Phượng - Thanh Tuyền

Nhạc Sĩ Nguyễn Văn Đông trả lời trong một phỏng vấn: "Cô Hà Thanh hát hầu hết các tác phẩm của tôi. Bài nào tôi cũng thích, cũng vừa ý, có lẽ vì vậy mà tôi không nghĩ đến chuyện viết bài đặc biệt cho riêng cô. Tôi nhớ lại một chuỗi những sáng tác trong thời binh lửa chiến tranh như Chiều Mưa Biên Giới, Sắc Hoa Màu Nhớ, Khúc Tình Ca Hàng Hàng Lớp Lớp, Mấy Dặm Sơn Khê, Lá Thư Người Lính Chiến, Phiên Gác Đêm Xuân, Anh Trước Tôi Sau, Lời Giã Biệt ..vân vân, đều rất hợp với tiếng hát Hà Thanh và cô hát rất thành công. Tôi cho rằng Hà Thanh không chỉ hát mà còn sáng tạo trong khi hát. Hà Thanh đã tạo thêm những nốt luyến láy rất truyền cảm, rất mỹ thuật làm cho bài hát của tôi thêm thăng hoa, trong giai điệu cũng như trong lời ca. Tôi cho rằng khi hát cô Hà Thanh đã sống và cùng đồng điệu sẻ chia với tác gỉa khi trình bày một bản nhạc có tầm vóc nghệ thuật. "

                     (hình trong bìa: Ca sĩ Hà Thanh)

Thôi nhé ! Về đi em buồn chi
Lưu luyến càng thêm đau người đi
Một trời tang khó nhuốm đau thương
Người trai chốn sa trường hàn gắn tình mến thương.

Anh biết người em yêu sầu bi
Nhưng trách người trai kia làm chi
Một lời giao ước lúc xa nhau
Người em má hoa đào xin chớ phụ lòng nhau.

Hỡi ! Hỡi người em mến yêu ơi !
Mắt buồn lệ thắm rơi
Ôi ! Khối tình càng lắm tơ vương
Mối sầu thêm đắm đau thương

Hỡi ! Hỡi người em nữ sinh ơi !
Áo màu xanh ước mơ
Ôi ! Mối tình trong trắng trinh nguyên
Chưa lần đau xót tơ duyên.

Nơi ấy dù bôn ba đời lính,
Anh vẫn còn yêu thuở học sinh
Trời chiều biên giới hết mưa bay
Người đi chóng quay về
Em gắng chờ đợi nhau.

>> Thanh hát: Lời Giã Biệt

       (hình trong bìa: Nguyễn Văn Đông)

Anh đến thăm, áo anh mùi thuốc súng
Ngoài mưa khuya lê thê, qua ngàn chốn sơn khê
Non nước ơi, hồn thiêng của núi sông 
Kết trong lòng thế hệ, nghìn sau nối nghìn xưa

Bao ước mơ, giữa khung trời phiêu lãng,
Chờ mùa Xuân tươi sang, nhưng mùa thắm chưa sang
Anh đến đây, rồi anh như bóng mây,
Chốn phương trời ấm lạnh, hòa chung mái nhà tranh

Anh như ngàn gió, ham ngược xuôi, theo đường mây,
Tóc tơi bời, lộng gió bốn phương,
Nước non còn đó một tấc lòng,
Không mờ xóa cùng năm tháng,
Nhớ ai ra đi hẹn về dệt nốt tơ duyên,

Khoác lên vòng hoa trắng,
Cầm tay nhau đi anh!
Tơ trời quá mong manh
Anh hỡi anh, đường xa vui đấu tranh,
Giữa khung trời gió lộng, nghìn sau tiếp nghìn xưa

                     >> Hà Thanh hát: Mấy Dặm Sơn Khê

                      

              

Nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông kể lại: “Bản nhạc Chiều Mưa Biên Giới được viết vào năm 1956. Khi ấy tôi là trung úy trưởng phòng hành quân của chiến khu Đồng Tháp Mười là người có trách nhiệm đề ra những phương án tác chiến. Lần đó tôi dẫn đầu một nhóm biệt kích bí mật đi điều nghiên chiến trường dọc theo biên giới Miên-Việt và Đồng Tháp Mười. Trên đường về, anh em chúng tôi lâm vào cảnh trời chiều gió lộng, mưa gào như vuốt mặt.
Giữa cánh đồng hoang vắng tiêu sơ, lối vào tiền đồn thì xa xôi, thoáng ẩn hiện những nóc tháp canh mờ nhạt ở cuối chân trời. Và từng chập gió buốt kéo về như muới sát vào thịt da. Từ trong cảnh ấy, tận đáy lòng mình đã nghe nẩy lên những cung bậc rung cảm, những trường canh đầu tiên buồn bã cho bài Chiều Mưa Biên Giới anh đi về đâu…”

                                >> Trần Văn Trạch hát: "Chiều Mưa Biên Giới"

                                                    

                                                      Nguyễn Văn Đông, Trần Văn Trạch, Lê Thương

Tài Liệu Tham Khảo:

1. Nhạc và hình ảnh: từ các trang websites, nhất là từ http://khanhly.net/phoxua/; Nhạc Sĩ Thanh Trang; Hồ Đình Vũ; Nguyễn Tường Vân 

2. Các chương trình phát thanh của: Thy Nga (RFA), Hoài Nam (SBS Radio-Úc Châu), Bcíh Huyền (VOA)

3. Các bài viết của: Lê Hữu, Chu Tất Tiến, Du Tử Lê, Trường Kỳ


Thứ Ba, 26 tháng 10, 2010

{episode 23}-Saigon có còn bước chiều bơ vơ?

Saigon!

Có 1 nơi chốn nào không chỉ để sống, mà còn để yêu, để ghét, để đau...và để thương,

Cùng 1 lúc.....

Chỉ có thể đó là Saigon...

Một nơi chốn với vẻ đẹp khó hiểu...đẹp từ chính những xô bồ trong bản thân nó. Khi những bộn bề và lo toan của cuộc sống còn chảy, Saigon còn thở, SG còn hân hoan...

SG giống như nhịp đập con tim, cái rùng mình vì chớm lạnh của cuối thu ....những điều (tưởng chưng) đơn giản .....nhưng lại là những gì sâu sắc.... còn biết tim còn thổn thức, còn biết rét buốt...., nghĩa là mình đang sống, SG đang sống...

SG trong tôi là những cơn mưa trưa, quán vắng, người bước vội qua hàng me xưa...Những cơn mưa ướt chung cả những phận đời...Những cơn mưa ướt chung cả những nụ cười..

SG trong tôi là nắng chiều, khi những ráng đỏ hoàng hôn đang rón rén bằng những bước chân thầm lặng, cái đêm đen quỷ quyệt còn chưa dìm chết chút rực rỡ cuối ngày...Tôi thấy mình đang trôi trên SG...Đang trôi trong SG!

SG trong tôi cứ như thế sống, cứ như thế bước đi, cứ như thế ...hiền...và mơ mộng!

Không chi sống trong SG bằng những tích tắc chạm mặt mà còn là những quãng đời gặp nhau rồi thành những mối thâm giao...và không tránh khỏi nhiều lần ngơ ngác hỏi, giờ này, khi xưa, ở đâu? Hay cũng có khi bẽ bàng giờ này, ngày mai, ra sao? SG ngày xưa ra sao? SG ngày mai nơi đâu?

SG trong tôi còn là những giờ lang thang vô định, đi để nhìn thấy 1 mảng tưởng loang lỗ màu thời gian, đi để thấy sau màu nắng mỗi con đường mỗi khác, đi để thấy những cơn mưa lá me xào xạc những hoan ca, và nếu may mắn còn nghe 1 tấu khúc bất ngờ từ ve sầu và những loài côn trùng khác rỉ rả 1 đêm mưa trên Nguyễn Du, đi để nghe 1 câu chuyện về 1 người sửa xe miệt mài 30 năm ngay 1 gốc đường bất di bất dịch, nhìn người & nhìn đời..cùng trôi...

Trôi trên SG, trôi với SG, trôi trong SG...Chạm vào SG những vết chạm không trên da thịt, mà là bằng những mùi hương, bằng những thanh âm, bằng những nụ cười và cả nước mắt.

Tưởng SG xô bồ mà thật ra không phải, hãy lắng nghe những xao động xốn xang ấy, hãy im lặng...nói và im lặng ..nghe, SG cũng sẽ trả về những thanh âm in lặng mà khuấy động cả tâm hồn như thế..Vô ngôn với SG, nhiều khi là đang đối thoại rất nhiều với nó vậy!

SG buồn, SG vui, SG mưa, SG nắng, SG sáng, SG tối, SG thứ bảy, SG thứ hai, SG quán bar, SG vỉa hè, SG lạnh, SG nóng, SG chơi đẹp,, SG giang hồ, SG phồn hoa, SG ổ chuột....

Và như thế, tôi yêu SG bất cứ giờ khắc nào của nó, bất cứ những..va chạm và giao cảm nào nó mang đến...hay tôi tự tìm đến với nó!

1 tình yêu cực đoan...

Nhưng không kém phần...hạnh phúc!

huyvespa@gmail.com

(Một ngày "hoa phượng rơi đón mùa thu tới...)

{episode 22}-Saigon, "đi với về, cũng một nghĩa như nhau"











QUÊ HƯƠNG QUA NHỮNG TẤM BƯU THIẾP

(T-VAN)

: Ngay sau khi tôi đưa bài viết “ 64 năm để gởi một tấm bưu thiếp “ lên trang mạng, một người bạn gởi cho tôi bộ sưu tập những hình ảnh của quê nhà qua những tấm bưu thiếp và những con tem . Xem xong, tôi thấy mình không thể giữ chúng cho riêng mình, dù đây là một tập lưu trữ cá nhân.

Xin phép tác giả tập lưu trữ này, cho tôi được gởi đến cho nhiều người cùng xem qua trang mạng T.Vấn, đúng như lời ghi chú riêng của tác gỉa ở cuối bài “Bài nầy xin tặng đến những bạn xa QUÊ HƯƠNG và những người con của Sài Gòn năm xưa.”. T.Vấn

Ngoại tôi vẫn thường nhắc đến chuyện ngày xưa..thật là xưa lúc bà chỉ có mấy tuổi theo ông cố ông sơ đi tận vào cái xứ Xẻo Rô này để khai khẩn đất hoang lập ruộng lập vườn, ngồi trên bộ ván phía sau hè ngoại chỉ tay vào cái khoảnh rừng rậm phía sau nhà còn sót lại mấy đám dừa nước mọc chen lẩn với mấy cây ô rô , cóc kèn ..bà nói là ngày xưa nơi đó là cái ổ cọp..xa hơn nửa là đám rừng ngập nước cây bần cây tràm mọc chen lẩn đan chằng chịt với nhau nơi đó vô số ổ ong nhưng dưới đất thì cũng đầy cá sấu.

Mẹ tôi cũng lớn dần theo mảnh đất này..rồi bọn cọp dữ ..đám cá sấu cũng rút đi theo từng bước tiến của những con người khai phá đất hoang.

Postcard QUÊ NGOẠI gởi đi Canada ngày 18-6-1969 với 2 con tem Kỷ Niệm 50 năm ngày Quốc Tế Lao Động.

clip_image002
clip_image003

Con rạch nhỏ trước nhà ngoại cũng được đào lớn ra thành con kinh rộng rải chạy thẳng tấp nối liền với những khúc sông khác mang nứơc ngọt đầy phù sa đổ vào vùng đất ngập mặn này , ghe giang hồ bắt đầu cặp bến để trao đổi những sản vật từ thành thị lấy những món đồ quí nơi đây..mật ong..tôm cá.Bà con dân giang hồ sông nước sống hẳn trên chiếc thuyền rày đây mai đó buôn bán nhưng cũng không bao giờ quên được cái lể nghỉa đạo đức của ông bà..trên chiếc thuyền có lập hẳn bàn thờ ông thiên làm nơi cúng quảy.
Postcard CON THUYỀN với BÀN THỜ ÔNG THIÊN gởi đi Canada ngày 11-8-1969.

clip_image004
clip_image005

Khác hẳn với quê ngoại..quê nội tôi ở miền Trung nước Việt giáp với biển Thái Bình nhà nội tôi nằm trên một ốc đảo xung quanh là những đầm tôm đầm cá được bao bọc bởi năm ngọn núi che chở gió biển lồng lộng quanh năm.

Postcard ĐẦM TÔM trên vụng biển AN KHÊ gởi đi Canada ngày 15-12-1969 với bộ tem Tổng Động Viên.

clip_image006
clip_image001[1]

Những ngày rảnh rổi không có việc làm ở đầm tôm trai tráng trong làng đi ra ngoài cảng biển khuân vác những bao gạo , thực phẩm từ tàu lớn chuyển sang tàu nhỏ để mang vào bờ.

Postcard PHU KHUÂN VÁC TRÊN BIỂN gởi đi Canada ngày 23-10-1969 với 3 con tem.

clip_image007
clip_image008

Qua các lớp tiểu học ở quê cha mẹ tôi được ông bà nội và ngoại gởi lên Sài Gòn để tiếp tục bậc Trung Học..là con nhà nghèo phải ở nơi xa thành phố mà bây giờ gọi là những quận ngoại thành..mổi buổi sáng hai ông bà phải ngồi xe thổ mộ (xe ngựa) để đến trường , có lẽ cùng cảnh cùng chí hướng hai ông bà đã cảm kích lẩn nhau và sau khi tốt nghiệp Trung Học và có được việc làm ổn định cha tôi đã về quê rước ông bà nội vào tận miền Tây để xin lể cầu hôn.

Postcard XE NGỰA trên bến xe ngựa trước Sở Hỏa Xa Sài Gòn gởi đi Mỹ ngày 10-5-1960.

clip_image009
clip_image010

Tôi lớn lên trong vòng tay thương yêu của cha mẹ , mặc dầu cả hai làm việc cực nhọc nhưng buổi cơm chiều của gia đình bao giờ cũng ấm cúng và tràn đầy tiếng cười.

Postcard BUỔI CƠM CHIỀU gởi đi Canada ngày 11-7-1969 với 2 con tem Năm Quốc Tế Nhân Quyền.

clip_image011
clip_image012

Cha tôi mổi ngày xách cặp táp đi làm cho Khách Sạn Caravelle thật đúng giờ cứ 8 giờ sáng là đi..5 giờ chiều là về tới nhà.
Postcard HOTEL CARAVELLE gởi Bỉ ngày 1-6-1969 với 2 tem chim hình tam giác.

clip_image013
clip_image014

Mẹ tôi có một sạp bán rau cải trong Chợ Củ gần đường Hàm Nghi..sau giờ học anh chị em chúng tôi ra đây để tiếp mẹ dọn dẹp cửa hàng.

Postcard CHỢ CỦ gởi đi Canada ngay 22-10-1969 với bộ tem Tổng Động Viên.

clip_image015
clip_image016

Đối với tôi SÀI GÒN đích thực là QUÊ HƯƠNG , tôi lớn lên từ thành phố này..rong chơi khắp nẻo đường ngoài giờ học , khi thi đậu vào Trường Kỷ Thuật Phú Thọ cha tôi thưởng cho tôi một chiếc xe Velo-Solex..ô i sung sướng làm sao..

Postcard VÒNG QUAY TRƯỚC THƯƠNG XÁ TAX và chiếc xe VELO-SOLEX gởi đi Canada ngày 20-4-1970.

clip_image017
clip_image018

Từ nhà thờ Đức Bà tôi phóng thẳng về đường Lê Thánh Tôn qua khỏi chợ hoa ghé vào cái sạp bán bún thịt nướng làm một tô..ai mà đi ngang hàng bún thịt nướng của dì Bảy mà không ghé là không được…mùi thịt nướng thơm lừng.

Postcard NHÀ THỜ ĐỨC BÀ gởi đi Canada ngày 19-9-1969.

clip_image019
clip_image020

Postcard CHỢ HOA gởi đi Canada ngày 6-11-1969.

clip_image021
clip_image022

Postcard HÀNG BÚN THỊT NƯỚNG gởi đi Belgique ngày 1-8-1970.

clip_image023
clip_image024

Những ngày thứ bảy hoặc chủ nhật tôi thường dạo phố Sài Gòn…từ đường Gia Long (bây giờ là Lý Tự Trọng) tôi gởi chiếc xe Velosolex nơi nhà bà cô có tiệm bán vải , đi bộ qua chợ Sài Gòn thẳng ra Công Trường Quách thị Trang rồi theo đại lộ Lê Lợi đi về hướng đường Nguyển Huệ vào thương xá Tax đi lòng vòng …rồi trở về lại Gia Long theo lộ trình củ đôi khi còn ghé ngang góc đường Trương Định và Lê Thánh Tôn nơi có cái sạp bán đồ khô ngoài vỉa hè để mua cho mẹ đòn bánh Tét hay cho mấy đứa em vài cục kẹo dừa ngọt lịm.
Postcard đường Gia Long gởi đi Canada ngày 18-8-1969.

clip_image025
clip_image026

Postcard công trường Quách thị Trang gởi đi Canada ngày 14-3-1970.

clip_image027
clip_image028

Postcard tượng Quách Thị Trang gởi đi Belgique ngày 20-6-1970.

clip_image029
clip_image030

Postcard đường Nguyển Huệ nhìn từ Tòa Đô Chính (Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố) gởi đi Mỹ ngày 22-6-1966.

clip_image031
clip_image032

Postcard Quầy Bán Đồ Khô gởi đi Canada ngày 18-6-1969.

clip_image033
clip_image034

Sở Thú (Thảo Cầm Viên) cũng là nơi anh chị em chúng tôi rất thích vào dạo chơi xem chim cò và thích nhất là ngồi nghỉ chân trên những băng đá xung quanh hồ sen.Vào dịp hè khi gia đình có một chút tiền dư thì cha mẹ cho các anh em chúng tôi ra Cấp (Vũng Tàu) để tắm biển , thật là thích thú khi nhìn cảnh ghe thuyền đánh cá trở về Bãi Trước đầy cá tôm cua ghẹ..ôi những con ghẹ bông thật là to .

Postcard Sở Thú gởi đi Belgique ngày 15-8-1969.

clip_image035
clip_image036

Postcard Vũng Tàu gởi đi Belgique ngày 16-8-1969.

clip_image037
clip_image038

Dù xa QUÊ HƯƠNG tôi vẩn không bao giờ quên được Sài Gòn với những chiếc xe thổ mộ kết nối tình duyên của song thân ..với những gánh hàng rong khắp nẽo đường thành phố với những tòa nhà dinh thự lộng lẩy.

Postcard Xe Thổ Mộ mang tên Sài Gòn một Paris của Á Châu.

clip_image039
clip_image040

Postcard Gánh Hàng Rong gởi đi Canada ngày 18-2-1970.

clip_image041
clip_image042

Postcard Dinh Độc Lập ( Hội Trường Thống Nhất) gởi đi Belgique ngày 10-8-1969.

clip_image043
clip_image044

Bài nầy xin tặng đến những bạn xa QUÊ HƯƠNG và những người con của Sài Gòn năm xưa.