Cái nhìn nào cũng là những va chạm, đủ để giữ lại những xúc cảm dạt dào..
Có nhiều tiếng động cũng có thể khơi gợi chút nhớ thương ngày cũ….
Những vòm âm thanh ấy, đôi khi là những nhát cọ phác thảo nên những hình khối thâm trầm…
Những hình khối thâm trầm sẽ kết tụ và gọi tên kỉ niệm…
Kỉ niệm nào cũng úa tàn, nhưng, ngược lại, hơn thế nữa, kỉ niệm nào cũng sống mãi…
Kỉ niệm là nét phát thảo mờ nhạt của trí tưởng, nhưng là những vết đâm sâu hằn của tâm thức....
Một cái nhìn nghiêng trong từng sợi khói, trong từng sợi tóc, kỉ niệm ào ạt ùa về như biển động, như cát lũ, như mưa gào…..
Còn nhớ những ngày mà chúng ta đang xây kỉ niệm, ngày ấy, chỉ là những bóng hình tan nát của ngày hôm nay, ai có biết, những kỉ niệm đau thương lại khởi đi từ những tháng ngày hoa mộng đó…
Ai có biết trên những đỉnh trời yêu dấu là những vực sâu hun hút của bẽ bàng và chia cách….
Ai có biết những hồn bướm mơ tiên ngày ấy, nay đã xác xơ thành những yêu tinh tình nữ đọa đầy…
Trong sự ảo tưởng tuyệt vời ấy, những hình dáng của 1 thời rực rỡ, lại hiện về cùng chúng ta, từ cái bở ngỡ của sương sớm, từ cái bàng hoàng của ga cuối tiễn biệt, từ hừng hựa lửa tình trong nắng hạ hồng hoang, từ cheo leo của của cuộc vượt dốc tình ngày đầu còn đang ngơ ngác, từ ảo tưởng của một thiên đường không có thực, từ nhựa sống của vườn địa đàng….trùng trùng vây bủa lấy thân anh.
Hãy cùng, nghe lại một lần nữa, những khúc ca sầu muộn, như 1 lần, cuối cùng, cùng nhau khinh bạc một chuyện tình doc đường..
Tâm hồn hoang vắng của anh hôm nay đã hóa thành nghĩa trang hiu quạnh, mà mộ bia nào cũng khắc chỉ tên em...
Nghe một lần nữa, những thanh âm của yêu thương, những tiếng thét từ cõi lòng dằn xé, những lát cười nghiêng ngửa man trá, thứ tiếng nói của địa ngục và thiên đường...
nghe một lần nữa, để vờ như còn đang nắm giữ, những khoảnh khắc, mà có khi chúng ta đã từng tôn thờ nó như tình yêu!
Và đến giờ này, anh tự hỏi, tình yêu đó có không, nếu có cũng không nắm bắt được, nếu nắm bắt được thì cũng không cách chi giữ gìn được, nếu giữ gìn được, thì sớm hay muôn, đó cũng chăng phải là một ân huệ dành cho mình!
Tất cả, hương thề nguyền, gió ân ái, dây đàn trầm bổng muôn cung điệu,…vẫn còn đây, em vẫn còn đó. Nhưng tình yêu đã vỡ vụn…tan ra thành muôn ngàn hạt cát biển, trôi vào đại dương xa ngút ngàn không bờ không bãi…
Thì em ơi, dù sao, giờ phút đầu cũng là giờ phút thăng hoa nhất của tình yêu.
Và, hơn thế nữa, giờ phút cuối này, cũng là những thời khắc huy hoàng của tình yêu. Chắc vậy!
Một lần!
Một lần cuối!
HUYVESPA@GMAIL.COM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét