Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

dAlAt - "Cùng rót bao nhiêu ngày hoang/ Cùng đếm bao nhiêu mộng tàn.."



‪#‎đichohết1đêmhoangvutrênmặtđất‬

Mắc giữa hai cây cành một điệu boston. Rồi bằn bặt giấc thiếp.

Căn nhà màu tím . Lũ lũ diệp lục trườn bò khắp trên ngọn đồi sầu hoang.

Một lắng đọng chìm...chìm xuống giữa những bạt ngàn gió núi đơn côi...chìm sâu hơn lũng thấp…
Dưới lũng, một cánh bướm ngơ ngác bay lạc trong nắng... Một đóa quỳ vàng nở ra như từ vạn đại, một con ong chết trầm mặc trong lòng nhụy như từ ngàn kiếp sau…

Xao xác từ căn phòng trên cây là mênh mông phù ảo những cung điệu…Sang Ngang còn nhiều tình khúc "đổ lệ" khác…Và bây giờ, ám ảnh trong rung rẩy giọng tình âm tính cùa nam ca sĩ Tuấn Anh là "Rồi em cũng bỏ tôi đi"...

“Lùa cơn nắng say vào đôi cánh tay
Lùa cơn gió lên vào đôi môi mềm thấy lòng bồi hồi…”
Ngước lên…

Lá đổ xuống thành một dòng thác nhỏ. Mưa của lá mang theo mùi hương xa ngái. Phải chăng là mùi của một lặng im thông Cam Ly một-chiều-nào-chúng-ta, một ngọt quyện hồng Trại Mát đến-và-đi-phiêu-du-như-gió, một thơm-như-môi-hồng đào hồ Tuyền Lâm của mùa xuân nào phôi pha, và cả bàng hoàng sương nữa, sương sớm Suối Vàng hoặc những giọt lệ đầu ngày ướt trên mi Thung Lũng Hồng.

Cây cuối xuống và lá rụng đầy hồn người, sợi chiều trói mình vào khoảng mông lung, rớt trên lưng chừng đèo một tiếng chim xao xác…

Chợt vang vang về một ý nghĩ ngông cuồng ngày cũ của Thiện: “Tất cả lịch sử Việt Nam đã chết trong tôi. Tôi muốn tất cả nước Việt Nam bị tiêu diệt và chỉ chừa lại thành phố Đà Lạt mà thôi. Chỉ có Đà Lạt mới xứng đáng là Việt Nam trong tất cả mọi ý nghĩa thiêng liêng nhứt và thơ mộng nhất của Việt Nam. Hãy để tất cả thế giới bị tiêu diệt và chỉ xin chừa lại Đà Lạt …”







































Cung Tơ Chiều (Phù Hư)
“mưa trèo đèo thẳm mưa sang
sương mây chôn khuất bản làng xuyên sơn
âm đâu như dưới lũng mòn
còn nghe thoang thoảng giữa hồn hát du
rượu vang đỏ máu chim mù
ai đem gan ruột trùng tu tiếng người
tiếng cô hồn khóc trời ơi
nến đêm nguyệt tận thắp đồi cỏ thiêng
quỉ ma gào khóc tình riêng
rượu vang đỏ máu từ tim trôi về
Giang Giang Giang đêm mê

























‪#‎dalat‬ ‪#‎đichohết1đêmhoangvutrênmặtđất‬ 
Cùng rót bao nhiêu ngày hoang
Cùng đếm bao nhiêu mộng tàn...





Cây mất biệt chào nhau bằng gió thổi
Giữa một đêm anh bước thấp xuống đời...
Cây mất biệt chào nhau bằng gió thổi
Một mình anh cũng đủ nhớ thương đời.










































Hôm nay thức dậy không còn thấy mặt trời, không còn thấy loài người vây phủ quanh đời
...
Người lên tiếng hỏi người có không?
Người đi vắng về nơi bế bồng...

Căn nhà màu tím / tím trong cơn-điên-tím Túy Hồng
"...Những cặp mối đã yêu nhau trước khi rụng cánh trong bóng tối. Những cặp mối thèm nhau đã rủ nhau bay ra khỏi gò mối trong một khoảng thời gian ngắn vào đầu mùa mưa để dập vùi nhau cho cánh rụng xuống, cho đời tàn, cho tình yêu chết. Tình yêu chết và mối mù lòa. Tình yêu chết và mối phá phách căn nhà gỗ. Tình yêu chết nhưng mối không tự tử. Mối sợ cái chết như loài người sợ cái chết. Tình buồn vô cùng. Suốt một đời chỉ một lần yêu, một lần rụng cánh...
Những con mối ở trên trần nhà kia gặm nhấm gỗ để quên buồn. Nếu đừng yêu nhau thì những con mối ở trên trần nhà kia không bao giờ buồn..."




Xin Chào Đà Lạt
Hoài Khanh
Em ở đó với bầu trời mây núi
Mùa đông sương rờn trên má hoa đào
Linh hồn ta mấy mươi mùa của suối
Lạnh vô cùng không biết tự phương nao
Chân ta bước trên con đường trở lại
Một lần xưa vi vút gió đầu cành
Sâu dưới đó lối mòn khe suối vắng
Bóng của mùa động khẽ tiếng lanh canh
Ôi đồi thông những chiều nghiêng nhớ nắng
Lòng ta trôi chiều cũ dưới chân đèo
Gió heo hút dường nghe niềm u hận
Em đi rồi ta vẫn đứng nhìn theo
Màu áo đỏ phất phơ màu vĩnh biệt
Bay về đâu xin còn lại linh hồn
Để ta giữ những chiều sương ám phủ
Của một đời luân lạc kiếp tha hương
Rồi thôi hết đất sẽ là vĩnh viễn
Bông hoa kia nở trên xứ điêu tàn
Tay yếu đuối ta sẽ còn nắm lại
Những lời gì xưa đã hết âm vang…