Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Mai Thảo - "một im lặng lớn nằm giữa một lắng đọng đầy..."



“Chúng ta chỉ còn mãi mãi những gì đã mất đi vĩnh viễn..”

“ Đọc Mai Tho, không phi là đc nhng gì ông viết mà là đc cái cách ông viết ra nhng gì ông đã viết. Mt căn nhà vùng nước mn. Mt chuyến tàu trên sông Hng. Mt bn chúc thư trên ngn đnh tri. Ðó không phi là nhng cái truyn, nhng tên truyn. Ðó là mnh v ca nhng cuc đi, long lanh hnh phúc, ràn ra nước mt. Không k li được. Phi đc tng dòng, tng ch ca Mai Tho, đ thy ông nghĩ, ông viết thế nào v nhng truyn đó, ch không phi nhng gì cht cha trong nhng truyn đó. (Nguyễn Đình Toàn)

Ngay từ những ngày đầu “đọc Mai Thảo”, tôi đã bị cuốn hút vào “những rừng từ chương và những biển suy tưởng”, những khai phóng “mở đường” (có thể) gây sốc thưở ban đầu nhưng sau vụt thoát thành một lấp lánh văn phong thấy thấp thoáng đâu đấy trong cách viết một vài tác giả, một phong cách maithảo – với rốt ráo tận cùng ngữ nghĩa của từ này trên danh xưng của 1 tính từ - một mỹ tính từ…

Đó, trước hết, đến từ cách dùng chữ MỘT –  “khi thì là trạng từ, khi thì động từ. Nhưng nhiều nhất là tính từ và động từ. Với cách viết này, Mai Thảo loại bỏ hẳn một số từ khác thường đứng trước chúng. Thay vì “một cuộc lưu đày” thì là “một lưu đày”; thay vì “một nỗi nhớ nhà” thì “một nhớ nhà”; thay vì “một sự khuấy động” thì “một khuấy động”, vân vân. Ta gặp dài dài cách dùng đó trong văn Mai Thảo: một tình cờ, một trao phó, một bùng cháy, một bất ngờ, một vượt thoát, một mê đắm, một yếu đuối….Nhiều. Đã quen với cách viết đó, mà thú thật, đôi khi tôi cũng ngỡ ngàng khi gặp chữ một của Mai Thảo, nhất là khi ông thêm vào sau đó một tính từ nào đó (có khi là một cụm từ) có tính cách diễn tả: một lưu đày dịu dàng vào cô đơn, một lạnh buồn vô tận, một gần gụi diễm lệ…khiến cho câu văn đột nhiên mang một vóc dáng khác lạ, thú vị…”

Những “MỘT” chơ vơ và tưởng-chừng-đơn-giản…đã là một đằm thắm rõ nét, một tịch liêu vây phủ…trong lòng độc giả (hay ít ra là trong lòng tôi)…

“- Rồi thì một lạnh buồn vô tận đấy nhỉ? Rồi thì là một nhớ nhà vô chùng đấy nhỉ? Khi, giữa một đêm quê người, một đêm ở Mỹ như đêm qua…”
- Tiếng chuông vang lên, âm thanh mang hình ảnh một đường chỉ thẳng vút truyền đi, thật sâu và thật xa vào một phía bên trong thăm thẳm, ở đó là một im lặng lớn nằm giữa một lắng đọng đầy…”(Những tấm hình của chị Thời)
- ...Chính ôm lấy người đàn bà. Người đàn bà của một gặp gỡ ngắn. Một tình cờ ngắn. Một hạnh phúc ngắn” (Hồng Kông ở dưới chân)
- Thật là một khám phá. Một khám phá kinh ngạc” (Những tấm hình của chị Thời)
- Không có tiếng vang, không có một bùng cháy, một bất ngờ, một khuấy động nào nữa (Mười đêm ngà ngọc)
…”
Cái MỘT trơ trọi đó, phần nào, trong một thoáng nghĩ, tôi tin chắc đó là MỘT của  một dáng hình, một trầm tư rất MAI THẢO mà trong những phác họa chân dung từ những văn hữu cùng thời, MAI THẢO là một hiển lộ của một cô đơn đến tận cùng … cũng như Mai Thảo đã từng viết “chết tận cùng đến điểm cuối cái chết”, “Tắt tới cái điểm le lói cuối cùng của lửa.”…

Đó là cô đơn của..
“Sớm ra đi sớm hoa không biết
Đêm trở về đêm cành không hay
Vầng trăng đôi lúc tìm ra dấu
Nơi góc tường in cái bóng gầy”
hay
“Ngồi tượng hình riêng một góc quầy
Tiếng người: kia, uống cái gì đây?
Uống ư? một ngụm chiều rơi lệ
Và một bình đêm rót rất đầy”
Tôi ngồi đọc lại mục VĂN NGHỆ & CUỘC SỐNG - một mục thường xuyên của Tuần Báo Nghệ Thuật < một mình đứng riêng một thể loại, trước hết là ở phần hình thức: đó là tờ tuần báo văn chương in “offset bốn màu>  (sau này cũng với phong cách ấy, mục SỔ TAY MAI THẢO trên VĂN tục bản ở hải ngoại đã trờ thành 1 “biển hiệu” của riêng & duy MAI THẢO), một đóng đinh tên tuổi mà theo như BÙI VĨNH PHÚC đã từng nhận xét như sau…

 “Sổ Tay, một thứ lá thư tòa soạn mà ông cho đăng đều đặn trên Văn từ nhiều năm nay. Ở đây, trong vóc dáng, trong lốt vỏ, và ngay trong bản chất, Sổ Tay là một loại tùy bút mới của Mai Thảo. Như con cá được lội trong dòng nước khỏe khoắn quen thuộc, Mai Thảo, một cách hết sức sinh động, bàn về đủ mọi thứ chuyện liên quan đến đời sống, đến văn học, đến xã hội, đến bằng hữu, đến kỷ niệm…
Câu văn của Mai Thảo ở đây thường “tự nhiên” hơn là câu văn của ông ở những chỗ khác. Rất nhiều câu cụt và ngắn một cách cố ý. Mà vẫn có nghệ thuật. Hình ảnh và nhịp điệu của chúng phơi phới bay múa. Nhịp điệu của hình ảnh? Vâng, đó là một đặc trưng của văn Mai Thảo.

"Mưa. Mùa Thu. Mưa dương cầm Nghiêm Phú Phi. Thu vĩ cầm Đan Thọ. Phần tôi, sáng nay một hơi thuốc lá thấy ngon hơn, hơi thuốc của thơ Hồ Dzếnh: ngỡ lòng mình là rừng, ngỡ hồn mình là mây, cộng với cái nhìn bởi nắng đã lui quân nên đằm đằm bóng rợp, đã những ý thơ, hình thơ, ảnh thơ, tứ thơ về mùa thu, về mưa trời, về tháng chín óng ả hiện hình dưới hàng hiên tâm hồn sáng nay tôi đang ngồi, trên một ghế bành tưởng tượng, nhìn mưa Mỹ nghiêng nghiêng chở mùa thu Việt tới (…) Mùa thu. Moderato, trong nhạc dân gian Phạm Duy. Lá vàng mùa thu. Doloroso, trong nhạc trữ tình Cung Tiến (…) Thơ tiền chiến về mưa thu, nắng thu lấp lánh thật nhiều châu báu, kim cương nơi thể thơ như một bình ngọc riêng được đúc ra để đựng hết mùa thu ngây ngất là thể thơ lục bát. Câu sáu đội mưa thu bay. Câu tám nhặt ngô đồng rụng.
(Văn số 40, 10/1985)
Đích thực mưa xuân. Phơi phới, nghiêng nghiêng. Và lục bát trên những mái nhà. Và tứ tuyệt trên những đường phố. Và song thất ở những ngã tư (…) Đêm qua thức giấc, thoáng nghe thấy, thật xa, những tiếng mưa trên những cảnh ngộ, những thân thế quê nhà. Tiếng mưa dài như một cuộc đời buồn. Những tiếng mưa tăm tối.
(Văn số 57, 3/1987)
Rồi thì là một lạnh buồn vô tận đấy nhỉ? Rồi thì là một nhớ nhà vô chừng đấy nhỉ? Khi, giữa một đêm quê người, một đêm ở Mỹ như đêm qua, tôi thức giấc lúc ba giờ sáng, vì trận mưa tháng bảy rì rào trên mái. Nằm nghe mưa. Thấy mưa trong cảnh ngộ mình, trong tâm thể mình. Hiện giờ. Thấy những khoảng cách mịt mùng. Thấy những không gian vô bờ. Thấy những thượng tầng lạnh buốt. Đất nước. Mưa đang ở phía ấy. Trên suốt ba miền đất nước hồng thủy. Mưa đang ở phía ấy, từ Hà Nội vào, từ Sài Gòn ra, những trận mưa trọn mùa trên một Việt Nam buồn, mưa chế độ đang làm cho hàng triệu người phải kéo cao cổ áo, rảo bước, cúi đầu xuống. Khi cái chế độ thù nghịch từ hơn mười năm rồi, chẳng còn dành cho ai một trú ẩn nào.
(Văn số 50, 8/ 1986)
…”

Và tôi chợt cảm thấy như mình cũng đang thở cùng ông cái lạnh lẽo của một cô đơn chập chùng như thế…

huyvespa@gmail.com
May 24th, 2013






Đây, những NGHỆ THUẬT (MAI THẢO làm chủ bút) của mình...cũng rực rỡ, và trầm buồn, như văn chương MAI THẢO!




















(sách của..người ta. huhu)

free website hit counter code

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Saigon..."ngày mai ta không còn thấy nhau..."

Image may contain: sky, skyscraper and outdoor
Image may contain: sky, tree and outdoor
Sáng nay, ta còn đi bên nhau... 

Ngày lòa dậy 
Trời đất một lần nữa mới lại 
Em sáng rỡ niềm vui... 
Hẳn rất đẹp 
Giấc mơ nào em thấy đêm qua 
Còn tản mạn nơi em như làn hương quyến luyến 
Gió trôi trôi 
Qua qua những lượn đồi hư huyễn sương 
Qua qua những tàn cây nô nức nắng 
Gió trôi trôi như gió đã từng trôi 
Qua qua những vùng đồi quang quạnh chờ 
Qua qua những hồn đá lẻ loi khóc 

Bao lâu rồi 
Em đó, anh đây 
Hai đầu thương nhớ biếc... 
Giữa đôi ta là gió, gió ngày đêm 
Thổi chai dại những tiền thân như tượng đợi 
Anh dừng bước chỉ em nhìn 
Hàng cây nước miên man bung nở 
Mê mẩn lực kiên trì chỉ chực buông tan 
Của nỗi hân hoan không dễ dàng gì 
Thường xuyên phải tái tạo 
Anh nhìn xa lối đi 
Múa đảo nắng vàng ròng 
Mát vào chỗ không còn thấy được nữa 
Rồi nhìn lại em còn đi bên anh 
Lòng thẫn thờ... 
Vui đi em 
Vui được chút nào vui 


Image may contain: sky, cloud and outdoorNo photo description available.

No photo description available.
Trưa nay, ta còn đi bên nhau... 

Thành phố lũng hoa mê 
Duỗi phơi xa những triền mái lóa 
Gió luông tuồng 
Anh nghe rõ nắng lao xao trên giàn hoa giấy rộ 
Trưa đứng sững giữa lòng đường 
Cây cùng thu vén bóng 
Em nhón chân vừa tầm cõi thực hư 
Hôn, hôn anh... 
Bàng hoàng hai hạt cát 
Từng rời xa trôi giạt những thiên thu 
Mịt mùng vô vọng 
Em nói qua về một nỗi trống trải... 
Anh nói qua về một thuở trầm luân... 

Bao giờ người nữ cũng chờ đợi 
Cho người nam còn có buổi quay về 
Niềm quê nhà nặng gói khăn xưa 
Lời han hỏi trào ràn lên mắt nhớ... 
Em phủi ngực áo anh bám thảm bụi đường xa... 
Em mơn mặt mày anh dính buồn gió cõi lộng... 
Quán thưa khách, mơ hồ những tiếng động 
Em chăm chút anh ăn 
Tưởng tượng anh còm cõi vác âm thầm 
Từng ấy nhục nhằn 
Đi chân đất băng qua miền đá chởm 
Tìm em 
Thuở trời đất chưa định hình nhật nguyệt 
Anh nhìn em, nước mắt đột nhiên tuôn 
Nghe vỡ lỡ những gì không thổ lộ 
Ngoài hè đường, bóng nắng đã hơi nghiêng... 




Chiều nay, ta còn đi bên nhau... 

Em nghiêm cẩn như kho tàng mất dấu 
Giọng chùng đi... 
Gió thổi lãng quên về 
Nắng dốc sức một lần thật rực rỡ 
Hoa trên đồng đã bắt đầu buồn 
Bên kia núi, vườn nhà ai đốt lá 
Em chậm bước 
Như ngó quanh tìm một mất mát nào 
Trong rậm rối của hồn mình trở tối 
Anh lặng thinh 
Chừng chẳng thể nói gì hơn 
Dù chỉ một lời dỗ dành vô nghĩa nhất 
Đi, đi em 
Đi cho hết lòng ta... 

Hãy sống lớn, buồn vui so núi biển 
Ngay lần này, không đợi đến lần sau 
Cảm ơn em 
Nghìn thuở cảm ơn em 
Đã theo chân anh về thăm biết những ngôi nhà 
Anh đã ở 
Gọi tái sinh những huyễn mộng của đời anh 
Cho đáo nhập em, hiện thành những thực mộng 
Anh ngắt cho em một cành hoa cỏ 
Ngoài tầm 
Ứa nước mắt 
Nghĩ tới ngày chiếc võng treo không 
Như chiếc nôi nào 
Hồi anh chưa có mặt 

Image may contain: night
Đêm nay, ta còn đi bên nhau...

Thành phố dốc rộ vàng đèn
Đêm giữa mùa biển có mang trăng
Sóng xô lùa tròn trặn
Bất tận em trời nắng gió mây mưa ngày đêm sao trăng cỏ cây
hoa thú cá chim thần thánh người ma quỷ đồng
rừng núi truông đầm hồ sông phá biển
Bất tận em man dại rĩ rền vùng vằng phụng phịu trìu mến dịu
dàng hớn hở thở than sầu muộn mơn man van lơn
đằm thắm xót xa kêu đòi cười khóc
Chẳng lúc nào vũ trụ nguôi ngoai...
Và em gọi anh, không ngớt gọi anh
Thất tung
Xa ngoài cõi không còn nghe thấy được

Nơi đây, thế giới ngủ từng phần
Cuộc sống vẫn chảy xiết thâu đêm đèn đôi dòng xuôi ngược đỏ, vàng
Hội hè đâu đó rộ về khuya
Anh chợt nhớ dù không muốn nhớ
Ôi vô số đêm nào đó của đời anh
Chong buồn một bóng đợi trời sáng
Cả xót thương mình e cũng không...
Cám ơn em
Nghìn thuở cám ơn em
Đã đi cùng anh trong đêm nay
Đêm nay
Cũng một đêm nữa của đời anh
Nhưng là một đêm xếp ngoài mọi đêm nào đó khác
Bởi chính em
Chớ chẳng phải là anh nữa
Bây giờ đau đớn xót thương anh

Mai ta không còn đi bên nhau...

Gió thổi tới, gió ngày đêm thổi tới
Những bèo mây không ở mãi bên nhau...
Em sẽ đi
Đi chỉ một mình
Hay đi với người tình, một người tình mới khác
Cho trọn những quãng đường còn lại trong hồn em
Mà anh tiếc chẳng cùng đi đến trọn
Rồi không chừng em sẽ nhớ về anh...
Rồi không chừng em sẽ thấy mình buồn
Như gió hắt hiu
Mơn man em
Ngờ ngợ gió xưa nào
Nhắc em chuyện hai đầu thương nhớ biếc

Em sẽ buồn
Buồn một chút thôi em
Một chút thôi, đủ lòng trân quý trước
Để còn vui, vui được chút nào vui
Hàng cây nước sẽ còn đứng xõa tóc
Biển sẽ còn đầy đặn với tình trăng
Đóa hoa cũ bên đường sẽ nở lại
Sẽ còn người, ai đó hái trao em...
Anh ở đâu, anh ở đâu xa?
Họa hoằn lắm, chỉ không gian còn gợi nhớ
Lần anh qua
Đã có một lần qua...
Gió thổi tới, gió ngày đêm thổi tới
Em sẽ đi
Không còn anh bên cạnh nữa
Em sẽ đi...
Anh chúc em đi trọn đường hạnh phúc rộ

No photo description available.

Image may contain: outdoor

THƠ: SÁNG NAY , TA CÒN ĐI BÊN NHAU (TÔ THÙY YÊN)
HÌNH: iPhonegraphy taken by huyvespa


free website hit counter code

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

Tùy bút Mai Thảo - cũng đủ lãng quên đời...




Đọc Mai Thảo , đặc biệt là những tùy bút dạt dào “nội dung siêu hình cùng những tâm thức lãng mạn, đớn đau..”… là có thể đọc đi đọc lại,  mỗi lần đọc là mỗi lần va chạm vào một xao xuyến mới, tiệm cận với một rung động liền kề, hứng chịu một mê đắm từ những giọt mưa cường toan rát buốt sát thương hết những ... phiền nhung gấm, mân mê một buốt tấy mê man từ vùng yêu thương còn tưởng như gần sát…

Mai Thảo đã thả cánh bướm Trang Tử trên những nhịp nhàng chữ nghĩa, trên những cuộn xoáy ảnh hình…tạo ra một cú sốc ngôn ngữ “mới” đối với người đọc (không những là trong 20 năm huy hoàng của văn học nghệ thuật miền Nam) mà còn là những độc giả “bây giờ”…để ta/ chúng ta…sửng sốt trước sự khai phóng đủ sức làm độc giả lạc lối trong một thế giới vừa thực vừa phi thực mà tác giả đã xây dựng…đọc Mai Thảo là đi tìm lại thời gian đã mất (hay cũng có thể..là chưa?!?), là ấp ủ một cái đẹp mong manh , là “để tưởng nhớ mùi hương”…


Là người của kỷ niệm, của dĩ vãng, của "căn nhà vùng nước mặn" chợ Cồn, Hải-hậu, Mai Thảo còn là người Hà-nội, người sông Hồng, người Sài-gòn… mà lại rất Paris, rất Camus, rất Sartre.
“Văn phong Mai Thảo dào dạt, mãnh liệt, đau đớn, thiết tha, đó là những chân dung: chân dung kỷ niệm, chân dung sao trời, chân dung Hà-nội, chân dung bạn văn, chân dung nụ hôn, chân dung ngọn cỏ, chân dung Cửu-long, chân dung sông Hồng, chân dung cuộc tình... Đó là những bức họa, ấn tượng, trừu tượng, siêu thực ẩn hiện trong những điệu nhạc jazz trầm uất..”
...

Nhà văn/ nhà phê bình văn học Bùi Vĩnh Phúc trong một nhận định về văn chương Mai Thảo đã viết như thế này

trong truyện dài Khi Mùa Mưa Tới, tôi đã bắt gặp… một cái hôn thật đẹp, thật đầy, thật táo bạo, và thật quê hương, nở ra ở giữa lòng xứ Huế cổ kính, trong vườn chùa Linh Mụ, cùng với mùa mưa dầm dã đã bắt đầu. Xứ Huế của thành quách cổ cũ, của núi non lăng tẩm nghìn đời, của dòng sông thơ lờ lững. Cái hôn nở ra như một đóa mộng ướt mưa, chấp chới. Trong văn chương Việt Nam, nói riêng, và thế giới, nói chung, tôi chưa từng thấy một chiếc hôn nào dài và đẹp đến thế. Mai Thảo cho cái hôn này kéo dài 5 trang chữ nhỏ. Ở đây, tôi chỉ trích vài đoạn đẹp và sinh động nhất. Đọc đoạn văn này, trí ta như nghe thấy khúc nhạc Tổ Khúc Bốn Mùa (The Four Seasons) của Antonio Vivaldi oà lấp trong hồn. Và hiển hiện trước mắt ta là bức tranh tuyệt đẹp Cái Hôn (The Kiss) của ngưoi hoạ sĩ tài hoa nước Áo Gustav Klimt mà nhà An Tiêm, Saigon, ngày xưa đã dùng làm mẫu bìa cho cuốn Một Thời Để Yêuvà Một Thời Để Chết của E. M. Remarque. Chẳng biết bây giờ, trên nửa đời người rồi, Mai Thảo có còn nhớ đến đóa mộng cũ, ngời ướt sương mưa đó không?

Qua hàng mi dài vút của nàng, tầm mắt Linh đụng vào một hình thể yêu dấu ở gần. Tất cả bát ngát lớn lên. Đôi mắt Phủ cũng là đôi mắt nàng long lanh vô bờ. Khoảng trũng bên sóng mũi cao của chàng như một thung lũng ngon chạy dọc theo một triền núi đẹp, miệng chàng mở hé, môi hồng sắc máu rung động. Linh thấy nở lên như một đài hoa hàm răng chàng óng ánh. Rồi tất cả bặt đi và bị nuốt chửng. Linh không nhìn thấy gì nữa. Cái hôn bắt đầu và nàng đã nhắm mắt lại. Trong một khoảng khắc thần tiên, trời đất tối đen như đêm, nàng nồng nàn hôn trả Phủ, hai người nồng nàn hôn nhau, mọi lời nói mọi ý nghĩ bị ngăn chặn lại, và trong hòa hợp truyền thấm mê đắm, trong cái hôn trao gửi khít khao kỳ diệu, Linh sống một cảm giác tột đỉnh bàng hoàng. Những hoa sao nhảy múa trong đầu nàng. Trong đầu nàng như có bóng Ngự Bình nghiêng xuống, giòng Hương Giang chảy qua, nó chảy trong một đêm ngà ngọc, kín kín, thầm thầm, nó chảy trong cái thiên đường bé nhỏ kiêu hãnh, những lớp sóng đỡ nàng lênh đênh thành một vòng hoa, những lớp sóng bao trùm nàng cho cả một rừng tóc lướt thướt chết đuối, trong đầu nàng có sự im lặng thành kính say say lả lả, có tiếng chim hót vui như tiếng hót ánh sáng ở một cửa rừng, có sự thức tỉnh sáng suốt và trong vắt của cả một đời người mà cái hôn đầu là tấm gương lớn cho nàng soi ngắm hình thù của rung động, lại có sự mê thiếp sượng sần tối tăm như nàng sắp ngã, đang ngất, nàng đang bị giết chết, giết chết bằng cái chết của men, của đường của mật nấu cất ngất ngư trong nắng. Từ miệng nàng tới đầu, bốc thoát ra một nghìn chân tóc. Từ miệng nàng tới cổ họng xuống thân thể nhẹ bổng và tay chân hững hờ không biết đặt vào đâu là sự truyền lan cực kỳ mãnh liệt của một cảm giác xa lạ, cảm giácđó như một trái chín nàng vừa rướn người hái xuống, cắn đầy miệng, ngửa cổ nuốt đầy cuống họng, nàng thở không được nữa, nàng không muốn thở mà, nàng sống không được nữa, em muốn chết mà, cái chết nghẹt thở trong hôn anh, em muốn nhìn niềm vui lạ thường oà sáng trong em, giữa anh và em. Và Linh lim dim mở mắt nhìn nàng đang hôn. Cái nhìn e dè không rõ như có mưa dầm làm mờ mờ cảnh trí hư ảo, nàng chỉ nhìn thấy những sợi mi của nàng, những sợi mi dài đang ngây ngất chết, đang mê mải nhìn nàng và Phủ hôn nhau (…)
Cái hôn bất tận, kéo nàng ngã vào vùng phiêu lưu quay cuồng của cảm giác vừa tiếp nhận, vừa khám phám. Cái hôn dẫn đi. Trên những cánh đồng cỏ mùa xuân, cỏ thơm nõn như chuốt lọc ánh sáng, cỏ mềm mại như nõn nà da thịt, cỏ cao bồng tới ngực, tới đầu, đôi chân son hồng của Linh chạy mải miết, cánh đồng mùa xuân chấp chới muôn ngàn màu sắc, của bướm, của sương đang tan của nắng đang dấy, của suối chảy róc rách thành sóng vỗ hiền hoà, của trời cao mênh mông với đất dưới này được nối liền bằng thân thể nàng vươn lên thành chiếc cầu vồng bảy sắc kỳ diệu, cánh đồng mùa xuân là một hội vui vĩ đại hân hoan, Linh muốn tham lam ôm đầy tay, uống đầy hồn, nàng chỉ có một nhưng nàng muốn muôn nghìn, nàng đòi tình yêu cho nàng một đôi cánh, tình yêu cho nàng liền, nàng đòi tình yêu đi vào đôi chân cuống quýt của nàng đôi hài bảy dặm, tình yêu cũng cho nàng liền, thế là Linh bay đi, bay tới đâu cũng gặp nàng đang ra đời, đang lớn, đang yêu và đang sung sướng.
Cái hôn dẫn Linh đi. Trên những con đường tình tự. Những khoảng tối ẩn ẩn hiện hiện có lợi cho những cặp tình nhân, những khoảng tối làm cho những mái tóc được kề liền, những bờ vai được tựa vào những bờ vai, những ngón tay bỗng đan thêm một vòng khăng khít. Con đường nhỏ, biệt lập với đời sống, chỉ những kẻ yêu nhau được phép đi vào. Đất thật mềm, lá thật xanh, yên lặng thật đầy, cái đẹp lắng đọng và lớn. Vừa đi Linh vừa biết, bằng những khám phá kỳ ảo. Biết thân thể không phải chỉ là cái bất động của hình hài trống không mà thân thể chỉ là giới hạn chứa đựng những cảm giác phá vỡ nó như một nhà ngục. Biết cuộc đời không phải là cái thản nhiên tháng tháng cái dửng dưng ngày ngày, nhạt nhạt đời đời kiếp kiếp và cuộc đời làm bằng những đỉnh cao vút choáng váng, những vực thẳm hun hút ghê hồn, nhưng người ta không có quyền sợ, người ta sống nghĩa là người ta dám.
(Sách đã dẫn, tr. 126-130)

Đoạn văn trên là đoạn trích dài nhất trong bài nhận định này. Bởi lẽ nó chính là biểu tượng đẹp vào rõ nhất về dòng văn của Mai Thảo. Cảm xúc tràn lấp và hình ảnh thì hết sức chuốt lọc. Văn chương Mai Thảo, một cách nào đó, cũng chính là một thứ văn chương ấn tượng. Tấm gương duy mỹ và duy cảm kia, để chéo đi một chút, với một vạt nắng chiếu qua, hay với một cơn mưa phủ xuống, đã để lại những hình ảnh rất rõ nét trong mắt nhìn, trong tâm trí và trong cảm nhận người đọc. Tôi ít thấy một nhà văn Việt Nam nào ấn tượng đến như Mai Thảo…”
 ...
Mời mọi người cùng đọc 1 tập TÙY BÚT với những ánh văn diễm tuyệt nhất trong văn học Việt Nam, nó có thể mở ra những bãi bờ hồi tưởng, khơi lại những chói sáng hạnh phúc, đánh thức những rung động kỷ niệm cần thiết, mà trong một thu hẹp nào đó, chúng ta có thể gọi là tình yêu  …và mơ mơ hồ hồ…và lãng đãng chiêm bao..
..và đó, một áng văn cũ để thấy lại một trời ta, biển ta, để sống lại hết thảy những vang bóng và những dư âm của một thời…
…TÙY BÚT MAI THẢO…

huyvespa@gmail.com
May 19th, 2013

Download: https://www.box.com/s/80xytfrcrhlfc1qm0urc


Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

Saigon - kiếp sau xin giữ lại đời, cho nhau...!!!











A piece of history! In the final days of "The fall of Saigon", when the order was given to evacuate the city, the roof of the CIA building at 22 Gia Long (now Ly Tu Trong) became 1 of several designated landing site for so-called "Freedom Birds", helicopters conveying people to US ship bound for Guam or Philippines. On Apr.29, 1975, the day before Saigon fell, the little hut on the roof at 22 Gia Long was captured in Dutch press photographer's famous image of people scrambling up a ladder to a waiting helicopter. And here's the place nowadays (taken on Apr.4th, 2013)



"Thôi nước mắt đã ghi lời trên đá/ Và cô đơn đã ghi dấu trên tay" (Hoài Khanh)







một sát-na vắng lặng của Saigon từ một chỗ ngồi quen..."khi những hoàng hôn bỏ mặt trời..."









colors of Saigon











...đọc Cơn Điên Tím (Tuý Hồng) trong 1 ...chiều tím...
"...NHỮNG CẶP MỐI đã YÊU nhau trước khi rụng cánh trong BÓNG TỐI. Những cặp mối thèm nhau đã rủ nhau bay ra khỏi gò mối trong một khoảng thời gian ngắn vào đầu mùa mưa để dập vùi nhau cho cánh
rụng xuống, cho đời tàn, cho tình yêu chết. Tình yêu chết và mối mù lòa. Tình yêu chết và mối phá phách
căn nhà gỗ. Tình yêu chết nhưng mối không tự tử. Mối sợ cái chết như loài người sợ cái chết. Tình buồn vô cùng. Suốt một đời chỉ một lần yêu, một lần rụng cánh...Những con mối ở trên trần nhà kia gặm nhấm gỗ để quên buồn. Nếu đừng yêu nhau thì những con mối ở trên trần nhà kia không bao giờ buồn..."









Saigon looks at me..so lonely!
"Ðôi mắt ướt tuổi vàng khung trời hội cũ 
Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang 
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ 
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn 
Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Ðỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng!..."
(Tuệ Sỹ)







Chiều Tàn Trời man mác nắng thơm lạnh đã dần phai Màn đêm sao chưa buông còn thơ thẩn Tựa đời mong bóng ai ...









SÀI GÒN RA ĐƯỜNG 
Duyên Anh 

Sài gòn ra đường không áo dài 
Em sợ đang mùa gió chướng bay 
Gió bay cuốn hút mùi hương cũ 
Chỉ để riêng mình ta ngất ngây

Sài gòn ra đường không phấn son
Em sợ rừng sâu gỗ giận hờn
Chinh phu gió cát nghìn phương lạnh
Chinh phụ nào ham chuyện lược gương

Sài gòn ra đường không thích cười
Em sợ đèo cao lệ đá rơi
Nên đã mùa đông về tạm trú
Đã về sương tuyết phủ niềm vui

Sài gòn ra đường không líu lo
Em sợ âm vang động cõi hờ
Hãy nghe hơi thở còn xao xuyến
Trong đáy hồn nhau gọi ước mơ

Sài gòn ra đường không giống ai
Tóc mây lớp lớp khói u hoài
Mắt chim khuyên đã diều hâu hết
Cúi xuống nhìn lên vẫn ngậm ngùi.


"...đâu quầy hoa quán nhạc êm đềm, đâu rộn ràng giọng hát Khánh Ly?!?..."














"Đêm nhớ về Sài Gòn Thấy phố phường buồn xưa chưa nguôi Những con đường thèm đôi chân vui đã bao lâu chờ đợi Ðường im nghe quá khứ trong sâu Ðường chia ly vẫn ngóng tin nhau ..."








chiều thơm du hồn người bồng bềnh ....
fragrant afternoon in #saigon









tháng tư tôi đến rừng chưa khóc
mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya
có môi chưa nói lời gian dối
và mắt chưa buồn như mộ bia 

tháng tư nao nức chiều quên tắt
chim bảo cây cành hãy lắng nghe
bước chân ai dưới tàng phong úa
mà tiếng giầy rơi như suối reo 

tháng tư khao khát, đêm vô tận
tôi với người riêng một góc trời
làm sao em biết trăng không lạnh
và cánh chim nào không bỏ tôi ? 

tháng tư hư ảo người đâu biết
cảnh tượng hồn tôi : một khán đài
với bao chiêng, trống, bao cờ xí
tôi đón em về tự biển khơi 

tháng tư xe ngựa về ngang phố
đôi mắt nào treo mỗi góc đường
đêm ai tóc phủ mềm nhung lụa
tôi với người chung một bến sông 

tháng tư nắng ủ hoa công chúa
riêng đóa hoàng lan trong mắt tôi
làm sao em biết khi xa bạn
tôi cũng như chiều : tôi mồ côi ? 

tháng tư chăn gối nồng son phấn
đêm với ngày trong một tấm gương
thịt xương đã trộn, như sông núi
tôi với người, ai mang vết thương ? 

tháng tư rồi sẽ không ai nhớ
rừng sẽ vì tôi nức nở hoài
mắt ai rồi sẽ như bia mộ
ngựa có về qua cũng thiếu đôi ! 

tháng tư người nhắc làm chi nữa
cảnh tượng hồn tôi đã miếu thờ
trống, chiêng, cờ xí như cơn mộng
mưa đã chờ tôi. mưa...đã...mưa 

mai kia sống với vầng trăng ấy
người có còn thương một bóng cây ?
góc phố đèn treo đôi mắt bão
ai nhớ ngàn năm một ngón tay ?
(DTL)












"hãy để thời gian có chút thì giờ"
(Laisser du temps au temps)
& this is just a moment...
why we just can catch the "space" but we can't catch the "time" in our pics?!?












tạp chí Văn (1/8/1969), đọc được 1 truyện ngắn hay của Nguyễn Đình Toàn:
"Hạnh phúc cũng như thảm kịch là 1 điều anh không thể lựa chọn...Làm thế nào anh có thể muốn ngọn lửa sẽ cháy như thế nào? Nếu anh có thể hiểu được việc em bỏ đi, có thể anh đã giữ em lại được. Nhưng trong đám khói của 1 hơi lửa tàn, thắp lại làm gì cái ý nghĩa của những tro than?"
Ngay trang đầu là thủ bút của chủ nhân tạp chí này, có lẽ là 1 người lính, anh làm 1 bài thơ, rất "trần trụi" nhưng thật xúc động: 
"Còn chuyến cuối cùng anh về mau em nhé/Những cọng rơm còn sót lại cánh rừng xiêu/Ôi đông tàn và hạnh phủc bao nhiêu/ Anh lót ổ cho em nằm xuống đẻ" (Đà Nẵng 19/8/69)




tôi một bữa ngồi yên như bàn ghế
nắng rọi trong đầu những trắng bao la
còn đôi mắt tôi ở Nhà Bè Gia Định
ở ngã Tư Bảy Hiền ly nước mía, má, môi

em đạp xe mini trời gió mềm trong áo
thành phố bập bềnh trôi giữa nắng mênh mông
sợi tóc chẻ hai gần đường xích đạo
vạt áo sau lưng khép hở Saigon

tôi một bữa đợi em mòn con mắt
từ Suối Máu em về xanh như lá cây
những kẻ đã sống chết cho Độc Lập Tự Do bị xử tội phản quốc
anh bỏ đi rồi em ở với ai

phần hoa cúc dại nở trên ngọn gió
buổi chiều dưới thung lũng héo hon
tôi kể tôi đã chết mấy mươi năm về trước
bây giờ là thằng bù nhìn tơi tả thê lương

em hãy kể tôi như trái cây lột vỏ
để qúa -dêm ngày hôi gió thịt xương tôi
như gái tỉnh lẻ thất thân nơi thị trấn
lỡ một lần lỡ thêm nữa chẳng sao

em hãy kể tôi đã tới hồi mạt vận
tuyết phủ đầy đóng đá tay chân
hồn hải điểu bay ngày -dêm qua biển
bay mãi có ngày rụng cánh bơ vơ

em rớt thăm thẳm xuống vực sâu thời cuộc
sương Saigon thấm lạnh áo mồ hôi
mưa lất phất ngoài ngã năm ngã bảy
gió lọt vào em từ ngã bảy ngã ba

em ở cư xá Thanh Đa em ở chung cư Minh Mạng
em ở khắp đất trời trong thế giới tôi
em ở với Việt Nam ở với ly cà phê -dá
ở với chỗ em ngồi ấm uyên ủy tôi

tôi ngủ mấy ngày -dêm vẫn chưa mộng mị
thử tưởng tượng một ngày cho đỡ thê lương
em với nắng với Saigon với tôi tập họp
nắng trên Saigon, Saigon trên nắng lô nhô

em đâu biết, tôi bây giờ, hầu như cây kiểng
bỏ phế trong nhà cũng mấy năm qua
tôi sống, cảm giác, ngọn dáo đâm trước ngực

CAO ĐÔNG KHÁNH (ông là con của CAO ĐÔNG HƯNG - rạp film CAO ĐÔNG HƯNG trước 75, ở Saigon, nay là FAHASHA trên đường Bạch Đằng)





Saigon trên đường Tự Do với phòng trà Maxim của NS Hoàng Thi Thơ (sau 1975 vẫn giữ nguyên tên)
Tạ Lòng Saigon

Cảm ơn Sài Gòn đã khóc giùm tôi
Đêm xa xưa năm nào như quên hết
Lạ lùng không quên những dòng nước mắt
Quay lưng rồi còn lạnh chéo khăn tay

Cảm ơn Sài Gòn giữ mãi màu mây
Đêm xuống thấp mây vẫn xanh màu ngọc
Phải chi trong hành trang mang theo Sài Gòn được
Giờ trở về không nhầm cửa nhà ai

Cảm ơn Sài Gòn đã bắt tay tôi
Trưa nắng chang chang lòng vừa đủ ấm
Tưởng đã quên ngày đi xa ngàn dặm
Lệ khô rồi mà mắt vẫn đỏ hoe

Sài Gòn ơi, mình thương nhớ làm chi?
Mây ký ức biết ngày nào tan hết
Mưa kỷ niệm theo mái tôn nhỏ giọt

Ướt lòng ai khúc hát đợi mưa về
Cảm ơn Sài Gòn không nỡ quên đi
Người phương xa không hẹn ngày gặp mặt
Đêm Phú Nhuận quỳnh hương còn thơm ngát
Chiều Bạch Đằng chờ sóng vỗ ven sông

Nắm tay Sài Gòn chạy theo vòng cung
Vòng bùng binh về Hàng Xanh thuở trước
Rẽ tay phải nhớ Quán Tre quen thuộc
Phan Kế Bính đường xưa còn nhốt tuổi hai mươi?

Cảm ơn mắt người còn dám nhìn tôi
Người hôm qua, người hôm nay không khác
Đêm không khô vì mưa thương còn dột
Khoảng trống nào trong trí nhớ y nguyên

Tháng năm dài còn chờ chạm môi hôn
Trưa Lữ Gia chiều về ngang Tân Định
Đạp xe vội cho tình yêu sóng sánh
Vuốt mặt xong còn thơm vạt áo người

Cảm ơn Sàigon cho đêm chút mưa rơi
Đã bao lần mưa dịu dàng nhắc nhở
Xin ai đừng -quên – nhớ vòng tay cũ
Đưa người đi lại ngong ngóng người về

Tạ lòng Sài Gòn không nỡ trách người đi
Vĩa hè xưa còn dấu chân quen bước
Ngày trở lại bàn chân chưa tỉnh giấc
Tưởng còn lang thang tận cõi xa nào

Giữa lòng Sài Gon ai nỡ chối từ nhau…

Trần Kiêu Bạc



"Saigon ơi...
mất từng con phố đổi tên đường 
khi hẹn nhau ta lạc lối tìm 
ôi tình buồn như đã sống thêm ..."

Chiều qua ngừng đèn đỏ góc đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa và Nguyễn Du , mình nghe hai thanh niên giọng Bắc nói với nhau : Vào Saigon này ( cám ơn hai chú đã không nói là thành phố HCM ) , kiếm đường thật mệt . Chú ngồi sau khẽ khàng : Ở Hà Nội , đường dễ tìm hơn , vua chúa vào cụm vua chúa , danh nhân vào cụm danh nhân . Ở đây tìm đường khó khăn quá ..
Mình chẳng biết hai chú tìm đường nào nhưng mình thông cảm cho nỗi khổ của hai chú khi " bơi " trong một thành phố rộng lớn như Saigon để tìm tên đường . Mình cũng chưa đặt chân ra đến Hà Nội để biết tên đường ngoài ấy có dễ tìm không ?
Suy đi nghĩ lại , hai chú này nói cũng phải vì từ hồi 1975 đến giờ , tên đường ở Saigon- Gia định đã thay đổi rất nhiều .
Ngày trước , nhà mình ở Gò Vấp đi học ngoài trung tâm Saigon , qua cụm đường Lê Quang Định - Nguyễn văn Học- Chi Lăng - Đinh Tiên Hoàng v..v . Rồi khi về lại ngang qua Võ Tánh , Ngô Tùng Châu v..v .Cụm đường ở đây gắn liền với những sự kiện lịch sử thời chúa Nguyễn cùng tên các vị công thần . Tương tự như vậy , nhiều nơi khác trong địa phận thủ đô Saigon , tên đường cũng có sự liền lạc và kết nối một cách có trật tự với lịch sử . Người dân Saigon thời ấy không khó để tìm kiếm tên đường .
Sau 1975 , một loạt đường phố mang tên nhân vật lịch sử bị " trảm " theo lịch sử ..." đương đại " Thay vào đó là những tên nhân vật lạ hoắc , hoặc có nhân vật lịch sử bị "xù " ở quận này ( như Phan Đình Phùng quận Nhất ) lại được công nhận ở quận khác ( Phú Nhuận ) . Lộn xộn nhất là đường Pasteur, con đường có nguyên cái viện Nghiên cứu sinh học đầy uy tín đủ để khẳng định tên " chính chủ " , vậy mà có lúc nhà khoa học đã phải đi chơi đến hơn 10 năm mới được nàng Nguyễn thị Minh Khai trả lại tên ông
Mình ở Phú Nhuận cả trăm năm nay nhưng mình chẳng biết Nguyễn Trọng Tuyển là ai , Nguyễn thị Huỳnh là " em " nào . tên danh nhân ( ? ) như đánh đố , tên liệt sĩ như thách thức , chẳng biết đâu mà lần .Vua chúa , công thần phải " giã biệt " nhau , mà danh nhân thì tha phương cầu thực Thiệt là mệt không những cho hai chú em nói trên , mà còn mệt cho cả người Saigon .





đọc lại Mai Thảo - những áng văn của "một yêu dấu đã từng" , đọc "để tưởng nhớ mùi hương", để đắm mình trong 1 thứ "tình yêu màu khói nhạt" ...
Văn Mai Thảo là những dòng suối ngọt, những con đường êm như nhung và những cách tân rất Mai Thảo ...
"Ở Mai Thảo, cái đặc trưng lồ lộ là những rút gọn từ ngữ: sẽ không là "một niềm cay đắng" mà "một cay đắng", sẽ không là "một nỗi kinh ngạc" mà "một kinh ngạc", sẽ không là "một sự rã rời" mà "một rã rời"..."
Saigon (&Phúc Long) hôm nay vắng 1 cách kì lạ..."calm before the storm"...2 ngày nữa sẽ là thời khắc mà Saigon sẽ có "Saigon ngày dài nhất"!!!






"Bù em một tháng trời gần 
Đơm hoa kết mộng cũng ngần ấy thôi 
Bù em góp núi chung đồi 
Thiêu nương đốt lá cũng rồi hoang sơ..."
(Cung Trầm Tưởng)




"Trước một thời đại thù nghịch và một xã hội bất toàn, phản ứng của ngưởi tự nhiên là một phản ứng tách thoát. Biển đang động. Hãy nằm im dưới chín tầng cát khuất. Trời giông bão. Hãy như vì sao kia sáng riêng tây một góc trời mình..
Đêm nằm nghiêng nghe mãi một trận mưa cường toan đổ xuống đời mình...Vấn đề là phải chống lại cái bất động đó. Lên khỏi hầm đá tối. Đi ra. Dẫu hôm nay, ngày mai những con đường của anh, của tôi vẫn còn là những con đường cửa Tây lầm lội." (Mai Thảo)