Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015

"Saigon - Chợ Lớn mưa như chớp/ nát cả trùng dương một khắc thôi" (Cao Đông Khánh)


Một dân tộc đã mất ký ức, một giống nòi đã mất tiếng nói...Dejà vu?




Đẹp Như Cách Mạng của Joseph Huỳnh Văn :

"Em đẹp như cách mạng


vành khăn tang thắm đỏ giữa chiều vàng


Em đẹp như nát tan


Thuở bình minh


rạng rỡ xa nhau


Ôi vừng dương Vừng sầu


Em đẹp như hoàng hôn đổ máu


thầm dấu tên chúng ta


Như một chuyến đi xa


Người về dưới chân sao lặng lẽ / đẹp nghẹn ngào


Tên của người trong trắng xiết bao


Ôi vì sao ở cuối trời ly cách


Em đắm đuối


như chuỗi đời không gặp gỡ / Đẹp bơ vơ


Đâu giấc mơ vội vàng tảng sáng


đẹp muộn màng


Ôi! những người kiêu hãnh chẳng ngày mai


đẹp tàn phai


… vì lòng hoài cách mạng"







Cho thành phố mất tên...




Một trong những bài thơ viết về #Saigon thích nhất:
Sàigòn Chợ Lớn mưa như chớp
nát cả trùng dương một khắc thôi
chim én bay ngang về Xóm Chiếu
nước ròng ngọt át giọng hàng rong
hỡi ơi con bạn hàng xuôi ngược
trái cây quốc cấm dấu trong lòng
hỏi thăm cho biết đường ra biển
nước lớn khi nào tới cửa sông
Sàigòn Khánh Hội gió trai lơ
khi ấy còn tơ gái núi về
đào kép cải lương say tứ chiến
Ngã Tư Quốc Tế đứng xàng xê
gánh nước nặng hơn vác thánh giá
má đỏ hình như rượu mới nồng
em nhớ giăng mùng khi xế bóng
kéo đời đưa võng suốt hôn mê
Chương Dương sánh ánh trăng vàng võ
rọi thấu vào trong dạ não nùng
con cá lội qua Cầu Ông Lãnh
như chiếc ghe bầu khẩm héo hon
nước chia mấy ngả sao không thấy
mấy ngả phong trào thuở thiếu niên
Sài Gòn Gia Định em vô trước
qua ngõ Cầu Bông mới tủi thân
chiếc xe đò cũ hơn chùa miễu
chở hết vàng son tới ủ ê
đêm đêm rực tiếng côn trùng dậy
trống trải hồn ta đến thấu trời
xa lộ phía bên gà gáy tối
về lối Hàng Sanh có tiếng cười
anh lén ghé qua nhà kẽo kẹt
thấy tiếng cười trong một giâ'c mê
Sài Gòn Phú Nhuận nhớ không nổi
có ngã nào qua Khám Chí Hoà
hỏi thăm quên mất tên thằng bạn
như lá trên rừng đang chuyển mưa
trận mây đồng phục nặng như thép
ửng chút đời xưa rạng chỗ ngồi
những người cách mặt gần như nhớ
những mặt trời xây xẩm trở về
Sài Gòn Chợ Lớn nhớ không tới
con gái Bàn Cờ qua Thủ Thiêm
chiếc phà chở hết tên thành phố
mỗi ngã tư trời đất mỗi nơi
nhớ thương cũng mỏi cánh cao vút
đáp xuống Cầu Ba Cẳng xả hơi
mọc thêm một cánh chân thời thế
con thú về Lục Tỉnh mất tiêu
nửa đêm em đổ mồ hôi trộm
như nụ cười che chở thịt da
Sài Gòn bước cho rõ tiếng guốc
nắng vàng vàng trên đá nứt mê tơi
như một mùa hoa nở cấp tốc
đưa đường tại hạ ghé qua chơi
hỏi thăm con bạn thời sinh tử
đã lánh mình qua miệt Chánh Hưng
cầu Chữ Y yêu kiều ba ngã
có ngã lui về đế dưỡng quân
nồi lẩu lươn chua đêm nuốt khói
ta với mình nhứt dạ đế vương

Sài Gòn Chợ Lớn dưới mặt đất
ngõ hẽm đời sau rối địa hình
tiếng nói cất lên, ngoài tiếng nói
của đàn ông nói chuyện với rồng
tiếng hát cất lên, ngoài tiếng hát
để về khuya phượng múa chung quanh



Từ một chỗ ngồi quen, trên lũng nắng vàng / xen lẫn những thảm mưa hồng thoáng chốc-đột ngột lướt thướt qua thành 

phố của "cái" được gọi #Saigon-thứ-bảy, đọc lại những vần Sáu Tám của người Thơ Nữ họ Trần, để ôm gọn vào lòng 

những ảnh tượng day dứt và những âm động không tắt từ một hồn sầu "thiên-đường-lạnh" và một lòng úa "nhánh-sầu-

câm". Lạnh và câm như con số Không. Số Không vô nghĩa (hoặc là tất cả ý nghĩa trong ý nghĩa ... "khoanh tròn")

Tôi thơ mãi cho thơ tôi góp 


thành số không ở cõi chon von 


khi xếp cánh nghỉ dài vô hạn 


tôi yêu tôi con số khoanh tròn...


Ray rứt và ẩn nhẫn, lặng lẽ và vượt thoát, hồn thơ uá sầu (như chính cuộc đời riêng) của Trần (thị) Tuệ Mai đã là một 


phần cùng tôi trong những ngày #Saigon cuối tuần, những ngày nắng-mưa-bụi-khói khóc hư vô...

"Như thân chịu đựng nhiều bề 


để xin nhân-ái đừng lìa nhân-gian 


như tay kim chỉ nhẹ nhàng 


thêu đường tơ đẹp áo choàng cho nhau. 


Một đời...như cánh chiêm bao 


bay qua vòng mộng - bay vào hư vô"