Không được bỏ quên dĩ vãng, Vì chúng ta sẽ đóng lại cả đôi mắt Solzhenitsyn
Saigon....30/4....!
Nếu có điều gì đó gọi là "một ngày cho một đời"...thì đól. chính là Saigon, Saigon 30/4....
30/4, ngày mà thế giới có thêm 1 từ mới trong sách sử của mình "Boat people" - Thuyền nhân. Mà có ai đã từng nói là một danh từ bi thương, xúc động nhất trong lịch sử!
4 năm trước tôi đã từng viết:
30/4-1 biến cố lịch sử có thể nói là hàng đầu của thế kỉ 20-dù ít dù nhiều nó đều để lại 1 ảnh hưởng nhất định lên mỗi chúng ta.Muốn hay không;tất cả đã là lịch sử;mà ko ai có thể quay ngược bánh xe lịch sử lại được cả.Với 1 sự kiện xảy ra ở 1 đất nước nhỏ bé như VN chúng ta nhưng ảnh hưởng của nó mang tầm thế giới;tôi không dám phán xét đúng sai; điều đó cõ lẽ tuỳ thuộc vào hoàn cảnh;góc nhìn và nhân sinh quan của riêng mọi người.Và xin mọi người hãy đọc những entry tôi viết cho ngày 30/4 bắt đầu từ hôm nay cũng bằng con mắt rộng lượng và tư tưởng open-minded..Những entry của tôi đều bắt nguồn từ việc muốn đem lại cho mọi người nhiều tư liệu;nhiều góc nhìn;nhiều luồng dư luận..mà có lẽ;mọi người ít được tiếp cận.Tất cả đều là những gì;mà trong thời đại ngày nay chúng ta cần nhất;đó chính là:sự thật.Có 1 điều không biết là dở khóc hay dở cười khi với các tài liệu;các hình ảnh;các luồn dư luận;thông tin khác nhau..cái mà(chúng ta tưởng)chúng ta đang biết;thì thế giới”biết”với 1 cách khác!
Và 4 năm sau, vẫn với ngày 30/4, có hai thứ tôi cần làm, là nghe lại bài hát này ....
& đọc lại.....SAIGON ngày dài nhất của DUYÊN ANH.....
"...Ta về như hạc vàng thương nhớ Một thủa trần gian bay lướt qua.." (TA VỀ - TÔ THÙY YÊN)
Saigon quá thênh thang, rộng dài ..đủ cho những quên lãng, nhưng cũng (vừa) đủ cho những chạm mặt...
Chiều Saigon gió lộng, hay sáng Saigon xôn xao nắng, đêm Saigon nghe tiếng muôn trùng hay ngày xôn xao những chuyện phiếm vỉa hè, Saigon đủ cung bậc của cuộc sống, tấu muôn ngàn nhạc điệu ấm êm ...dù đôi khi đó là những ấm êm của đỗ vỡ, những hân hoan gãy vụn...mà người ta chỉ có thể có được, nếm trải được khi ở bên Saigon...
Người ta đến với Saigon, ở lại trong Saigon & ra đi cùng Saigon....Chẳng cần bất cứ sự cam kết, sự ban phát, hay hàm ơn nào! Saigon vẫn còn đấy, vẫn ở đây, mà người thì mỗi ngày lại mỗi tiễn đưa, lại mỗi lên đường...tSaigon chẳng níu giữ hay đòi hỏi điều gì, chỉ người ra đi là mang theo một túi đầy những nhung nhớ!
Saigon mở ra muôn nghìn hồng tía những sắc màu... như nhà văn Bửu Ýtừng nói Ở Saigon, "ánh sáng rất sáng, bóng tối rất tối, ánh sáng ngay giữa khuya, bóng tối ngay trong chiếc xe chạy giữa ngày: những đối cực tiếp giáp nhau, hoán vị, bao hàm nhau..."
Ở Saigon, khách giang hồ sống cùng nhà trí thức, quán vỉa hè bên cạnh nhà hàng sang, tiếng chửi thể quyện hòa cùng nhạc khúc réo rắc ...cách nhau một hàng rào, chiếc xe tang đi trên "đường phố nào vui, cho ta qua một ngày", nơi chẩn y viện cách vãng sanh đường chỉ mười mươi bước chân, nơi mà "niềm vui đã nằm trong thiên tai"...những chấm phẩy, rất đời, như thế, của Saigon, những chấm than, và thậm chí là những chấm hỏi...như thế, đã làm nên Saigon!
...Một nhân vật của nhà văn Duyên Anh đã nói: "Từ đây tôi sống bằng kỷ niệm". Một câu nói điển hình. Một nhân vật điển hình (của Duyên Anh). Ừ, nhưng kỉ niệm nào, còn gì khác ngoài những kỉ niệm...Saigon???
Bưu điện image hosted on flickr image hosted on flickr
NÓI VỚI NGƯỜI TÌNH TUỔI 20
Viết tại Lai Khê năm 1970
Cho Anh một chỗ lặng im nào đó Chẳng hạn như… Mai Hương, Thanh Thế, Brodard Vào những buổi chiều thứ bảy Sài Gòn Hy vọng. Một lần em ngang qua Dù đi với hững hờ… Hay đi với người tình muôn thuở Anh sẽ có một ngàn lẻ một lý do Tại sao cuộc tình mình dang dở Không phải tại anh, không phải tại em Anh thì rừng xanh thì đất đỏ chung tình Thì súng đạn quây quần ca hát Ngày lên đồi đóng quân đợi giặc Đêm di hành dẫm nát trăng sao…
Cho Anh một chỗ lặng im nào đó Chẳng hạn như… Bù Đốp địa đầu Dưới giao thông hào vừa im tiếng súng Anh sẽ nghĩ nhiều về em Nắng đẹp phố tình gió đùa lồng lộng Những bước em qua làm nức nở cuộc đời Những bước em qua làm rạng rỡ niềm vui … mà nơi anh muốn tìm không bao giờ thấy Anh vừa tản thương… Dăm ba thằng bay về thành phố Nó cười rơn, được nghỉ phép bởi đạn thù Anh chơi vơi… Thằng lính nào không ròng rã ước mơ Nhỏ nhoi nhất là có người tình… Biết chờ biết đợi
Cho anh một chỗ lặng im nào đó Để nhìn em… Thương anh không phải vì tấm thân cát bụi Mà thương anh… Như thương gió núi mây ngàn…