Tám Phố Sài Gòn
Nguyên Sa
. Sài Gòn đi rất chậm buổi chiều
cánh tay tà áo sát vòng eo
có nghe đôi mắt vòng quanh áo
... năm ngón thơ buồn đứng ngó theo
Sài Gòn phóng solex rất nhanh
đôi tay hoàng yến ngủ trong gants
có nghe hơi thở cài vương miện
lên tóc đen mềm nhung rất nhung
Sài Gòn ngồi thư viện rất nghiêm
tờ hoa trong sách cũng nằm im
đầu thư và cuối cùng trang giấy
những chữ y dài trông rất ngoan
Sài Gòn tối đi học một mình
cột đèn theo gót bóng lunh linh
mặt trăng theo ánh đèn : trăng sáng
đôi mắt trông vời theo ánh trăng
Sài Gòn cười đôi môi rất tròn
vòng cung màu đỏ, nét thu cong
cầu vồng bắt giữa mưa và nắng
hay đã đưa dần sang nhớ mong
Sài Gòn gối đầu trên cánh tay
những năm mười sáu mắt như mây
chiếc tay tròn ánh trăng mười bốn
tiếng nhạc đang về dang cánh bay
Sài Gòn nắng hay Sài Gòn mưa
thứ bảy Sài Gòn đi Bonard
guốc cao gót nhỏ mây vào gót
áo lụa trăng mềm bay xuống thơ
Sài Gòn mai gọi nhau bằng cưng
vành môi nghiêng cánh xuống phân vân
lưng trời không có bầy chim én
thành phố đi về cũng đã xuân
...Ngày cũng vừa xanh dáng tịch liêu
Đường xa sầu tiếp với mây chiều
Bầy chim én cũ qua thành phố
Về gọi thời gian vỗ cánh theo
Thôi trả cho dòng sông tối đen
Trả cho người đó nỗi ưu phiền
Còn đây chút tủi hờn thơ dại
Rồi cũng xa vời như lãng quên
Mắt dõi theo vừa ngút bóng cây
Đời chia dăm bảy dấu chân bày
Tôi hồn vẫn đứng yên như tượng
Trông tháng ngày đi trên cánh tay.
NGÀY THÁNG TRÔI ĐI (NHÃ CA)
...
tình một hai năm chưa phải tình dài
cũng không thể gọi là tình mới !
tôi vẫn đợi như ngày tôi đã đợi
vẫn ngậm tình về như buổi ngậm tình đi
(nghĩa là tôi ấp úng chuyện yêu người
cơ khổ như những lời thú tội !)
4.
tình chóng vỡ khi gần nhau quá vội
tôi làm sao can đảm ngắm tro tàn ?!
nên cuộc đời cứ thế, run run
gió thì lạnh, tay chẳng màng đánh lửa !
tôi vẫn đợi, đợi thêm người chút nữa
tự an ủi mình khi cắn nổi sầu đau:
-tình một hai năm chưa bạc mái đầu
chưa tuyệt vọng (bởi vì chưa hy vọng !)
5.
chiều nay trời mưa trên tóc nhuộm
xơ xác người, tôi thấy buồn chưa tôi ?
6.
tình còn đầy là tình còn xa xôi
tình im lặng là tình không chết yểu !
7.
cha mẹ sinh tôi thằng con bất hiếu
thề thốt thương người hơn cả song thân !
Nguyễn Tất Nhiên
(1970)
...
Như mắt sớm gọi tình về hăm hở
Chưa hẹn hò chiều đã thấy trong nhau
Chưa bịn rịnh đã khăn áo qua cầu
Đôi ta nữa, cũng trở thành khách lạ
Nên cũng đừng lấy làm khó hiểu
Khi môi gần mà lòng vẫn xôn xao
Tay đã xiết mà đời còn chưa chịu
Hơi thở đầy mà vẫn thấy thương đau...
...
TRẦN DZẠ LỮ
Chỉ cần một cơn mưa, là....
vai gầy thêm nữa...
Đuổi bắt trên đồi cao
Trời mưa dầm gió rét
hai đứa níu kéo nhau
Té lăn cù tưởng chết
Tỉnh dậy dưới chân đồi
Ruộng ngô ai ngào ngạt
Chạy khắp ruộng tìm coi
Nào ngờ em trốn mất
Tháng Ba ngô kết trái
Một mình ta giận thay
Bắt đền ruộng ngô đấy
Bẻ về cho biết tay
Ôm về em bó ngô
Hai đứa cười khúc khích
Đêm nay ta nhóm lửa
Nướng ngô vui bằng thích
Những trái ngô đầu mùa
Cười ròn trên bếp lửa
Ngoài xa trời gió mưa
Ai dại gì thương nhớ
Hạt ngô thơm mùi sữa
nở đều như răng em
Ta ghe môi cắn vỡ
Ăn mãi chưa đã thèm
Ngô chín vàng đêm đêm
Giục lòng ta cháy đỏ
Gío mưa gieo ngoài thềm
Giật mình biết đâu đó
Lời muốn nói yêu em
Như than hồng trong miệng
Nhai dập nghìn hạt mềm
Vẫn cất không thành tiếng
Muốn nương nhờ vai em
Hai bàn tay bão dậy
Vật vã trăm nghìn phen
Vẫn dằn lòng mai vậy
Mai rồi mai lần lữa
Thoáng chốc mười mấy năm
Bao nhiêu mùa ngô vàng
Bấy nhiêu muà nhung nhớ
Hôm nay qua đồi xưa
Trợt chân bàng hoàng mãi
Ôi ngày thơ tình thơ
Mất về đâu tuổi dại
Tháng Ba ngô kết trái
Một mình ta buồn thay
Ruộng ngô vàng vẫn đấy
Nhưng bẻ về với ai
Về với ai giờ nữa
Một mình ta ngẩn ngơ
Nghe hạt ngô đầu mùa
Vỡ trong răng nức nở
(MÙA NGÔ CŨ -TRẦN DẠ TỪ)
Tuổi Tình Yêu Của Anh (from TUỔI NGỌC mag - 1973) (Kim Tuấn)
Tuổi tình yêu của anh
có trời xanh trước ngõ
có nắng vàng bên song
có cô đơn diệu vợi
có buồn hiu trong lòng
Tuổi tình yêu của anh
có đêm và nước mắt
mùa đông dài trước mặt
sông nước chảy về đời
Tuổi tình yêu của anh
từng cơn mưa ướt đẫm
dấu chân tình bơ vơ
áo xanh như màu lá
Chợt thấy mình xa lạ
đêm ru giấc ngủ vùi
trên đồng thơm cỏ rạ
trên mắt người lãng du
Còn tuổi nào để khóc
mối tình xanh phiến ngọc
mối tình che môi cười
anh nghe sầu chín đỏ
anh nghe sầu chưa vơi.
"Sáng nay anh thấy mộng rất đầy
Mộng về theo những lá me bay
Bay từ vai quên sang vai nhớ
Xanh cả lòng anh bé có hay?
Sáng nay anh thấy hai sao mai
Một trong mắt bé một trên trời
Tim vui anh thốt lên thành tiếng
Chợt thấy tình cười trên miệng ai.
Sáng nay anh thấy mưa rất dài
Mưa từ quá khứ tới tương lai
Mưa trong cõi vắng anh ngồi đợi
Mưa ngập ngừng chân bé cõi ngoài.
Sáng nay anh thấy một cánh diều
Mang tiếng cười ai vút lên cao
Anh vội xếp lòng thành đôi cánh
Uớc được làm chim để bay theo.
Sáng nay anh thấy một trời hương
Hương dâng lụt lội cả tâm hồn
Ô hay! mắt bé là thuyền giấy
Vừa chở thu về đậu bến hương"
"...
- Thương cô không?
- Thương.
- Nhiều không?
- Nhiều, hai chục
Và tôi đem chuyện này nói với chàng. Tôi lập lại câu hỏi đó.
Chàng đáp:
- Thương. Năm đồng thôi.
Tôi bảo:
- Ít quá vậy, anh không sợ em buồn sao?
Chàng nói:
- Tại anh không có hơn. Anh hiện chỉ có năm đồng trong túi
Chàng đưa tay lần túi. Tôi giữ tay chàng trong tay mình. Tôi nói nhỏ:
- Không thể hơn được sao?
Chàng lắc đầu
- Không
Chàng nói tiếp:
- Nhưng…
- Sao?
- Anh còn tất cả những ngày cô độc của đời anh. Dành cho nhỏ. Em có thương anh, ở những ngày cuối cùng ấy?
Tôi ấp bàn tay chàng lên mặt tôi. Những giọt lệ muốn trào ra. Em yêu anh, không những ở những ngày cuối cùng kia mà còn ở những ngày không có nữa. Anh hiểu gì, lòng em?
...."
(CHIỀU TRÊN VAI TƯỢNG – DU TỬ LÊ)
. Sài Gòn đi rất chậm buổi chiều
cánh tay tà áo sát vòng eo
có nghe đôi mắt vòng quanh áo
... năm ngón thơ buồn đứng ngó theo
Sài Gòn phóng solex rất nhanh
đôi tay hoàng yến ngủ trong gants
có nghe hơi thở cài vương miện
lên tóc đen mềm nhung rất nhung
Sài Gòn ngồi thư viện rất nghiêm
tờ hoa trong sách cũng nằm im
đầu thư và cuối cùng trang giấy
những chữ y dài trông rất ngoan
Sài Gòn tối đi học một mình
cột đèn theo gót bóng lunh linh
mặt trăng theo ánh đèn : trăng sáng
đôi mắt trông vời theo ánh trăng
Sài Gòn cười đôi môi rất tròn
vòng cung màu đỏ, nét thu cong
cầu vồng bắt giữa mưa và nắng
hay đã đưa dần sang nhớ mong
Sài Gòn gối đầu trên cánh tay
những năm mười sáu mắt như mây
chiếc tay tròn ánh trăng mười bốn
tiếng nhạc đang về dang cánh bay
Sài Gòn nắng hay Sài Gòn mưa
thứ bảy Sài Gòn đi Bonard
guốc cao gót nhỏ mây vào gót
áo lụa trăng mềm bay xuống thơ
Sài Gòn mai gọi nhau bằng cưng
vành môi nghiêng cánh xuống phân vân
lưng trời không có bầy chim én
thành phố đi về cũng đã xuân
...Ngày cũng vừa xanh dáng tịch liêu
Đường xa sầu tiếp với mây chiều
Bầy chim én cũ qua thành phố
Về gọi thời gian vỗ cánh theo
Thôi trả cho dòng sông tối đen
Trả cho người đó nỗi ưu phiền
Còn đây chút tủi hờn thơ dại
Rồi cũng xa vời như lãng quên
Mắt dõi theo vừa ngút bóng cây
Đời chia dăm bảy dấu chân bày
Tôi hồn vẫn đứng yên như tượng
Trông tháng ngày đi trên cánh tay.
NGÀY THÁNG TRÔI ĐI (NHÃ CA)
...
tình một hai năm chưa phải tình dài
cũng không thể gọi là tình mới !
tôi vẫn đợi như ngày tôi đã đợi
vẫn ngậm tình về như buổi ngậm tình đi
(nghĩa là tôi ấp úng chuyện yêu người
cơ khổ như những lời thú tội !)
4.
tình chóng vỡ khi gần nhau quá vội
tôi làm sao can đảm ngắm tro tàn ?!
nên cuộc đời cứ thế, run run
gió thì lạnh, tay chẳng màng đánh lửa !
tôi vẫn đợi, đợi thêm người chút nữa
tự an ủi mình khi cắn nổi sầu đau:
-tình một hai năm chưa bạc mái đầu
chưa tuyệt vọng (bởi vì chưa hy vọng !)
5.
chiều nay trời mưa trên tóc nhuộm
xơ xác người, tôi thấy buồn chưa tôi ?
6.
tình còn đầy là tình còn xa xôi
tình im lặng là tình không chết yểu !
7.
cha mẹ sinh tôi thằng con bất hiếu
thề thốt thương người hơn cả song thân !
Nguyễn Tất Nhiên
(1970)
...
Như mắt sớm gọi tình về hăm hở
Chưa hẹn hò chiều đã thấy trong nhau
Chưa bịn rịnh đã khăn áo qua cầu
Đôi ta nữa, cũng trở thành khách lạ
Nên cũng đừng lấy làm khó hiểu
Khi môi gần mà lòng vẫn xôn xao
Tay đã xiết mà đời còn chưa chịu
Hơi thở đầy mà vẫn thấy thương đau...
...
TRẦN DZẠ LỮ
Chỉ cần một cơn mưa, là....
vai gầy thêm nữa...
Đuổi bắt trên đồi cao
Trời mưa dầm gió rét
hai đứa níu kéo nhau
Té lăn cù tưởng chết
Tỉnh dậy dưới chân đồi
Ruộng ngô ai ngào ngạt
Chạy khắp ruộng tìm coi
Nào ngờ em trốn mất
Tháng Ba ngô kết trái
Một mình ta giận thay
Bắt đền ruộng ngô đấy
Bẻ về cho biết tay
Ôm về em bó ngô
Hai đứa cười khúc khích
Đêm nay ta nhóm lửa
Nướng ngô vui bằng thích
Những trái ngô đầu mùa
Cười ròn trên bếp lửa
Ngoài xa trời gió mưa
Ai dại gì thương nhớ
Hạt ngô thơm mùi sữa
nở đều như răng em
Ta ghe môi cắn vỡ
Ăn mãi chưa đã thèm
Ngô chín vàng đêm đêm
Giục lòng ta cháy đỏ
Gío mưa gieo ngoài thềm
Giật mình biết đâu đó
Lời muốn nói yêu em
Như than hồng trong miệng
Nhai dập nghìn hạt mềm
Vẫn cất không thành tiếng
Muốn nương nhờ vai em
Hai bàn tay bão dậy
Vật vã trăm nghìn phen
Vẫn dằn lòng mai vậy
Mai rồi mai lần lữa
Thoáng chốc mười mấy năm
Bao nhiêu mùa ngô vàng
Bấy nhiêu muà nhung nhớ
Hôm nay qua đồi xưa
Trợt chân bàng hoàng mãi
Ôi ngày thơ tình thơ
Mất về đâu tuổi dại
Tháng Ba ngô kết trái
Một mình ta buồn thay
Ruộng ngô vàng vẫn đấy
Nhưng bẻ về với ai
Về với ai giờ nữa
Một mình ta ngẩn ngơ
Nghe hạt ngô đầu mùa
Vỡ trong răng nức nở
(MÙA NGÔ CŨ -TRẦN DẠ TỪ)
Tuổi Tình Yêu Của Anh (from TUỔI NGỌC mag - 1973) (Kim Tuấn)
Tuổi tình yêu của anh
có trời xanh trước ngõ
có nắng vàng bên song
có cô đơn diệu vợi
có buồn hiu trong lòng
Tuổi tình yêu của anh
có đêm và nước mắt
mùa đông dài trước mặt
sông nước chảy về đời
Tuổi tình yêu của anh
từng cơn mưa ướt đẫm
dấu chân tình bơ vơ
áo xanh như màu lá
Chợt thấy mình xa lạ
đêm ru giấc ngủ vùi
trên đồng thơm cỏ rạ
trên mắt người lãng du
Còn tuổi nào để khóc
mối tình xanh phiến ngọc
mối tình che môi cười
anh nghe sầu chín đỏ
anh nghe sầu chưa vơi.
"Sáng nay anh thấy mộng rất đầy
Mộng về theo những lá me bay
Bay từ vai quên sang vai nhớ
Xanh cả lòng anh bé có hay?
Sáng nay anh thấy hai sao mai
Một trong mắt bé một trên trời
Tim vui anh thốt lên thành tiếng
Chợt thấy tình cười trên miệng ai.
Sáng nay anh thấy mưa rất dài
Mưa từ quá khứ tới tương lai
Mưa trong cõi vắng anh ngồi đợi
Mưa ngập ngừng chân bé cõi ngoài.
Sáng nay anh thấy một cánh diều
Mang tiếng cười ai vút lên cao
Anh vội xếp lòng thành đôi cánh
Uớc được làm chim để bay theo.
Sáng nay anh thấy một trời hương
Hương dâng lụt lội cả tâm hồn
Ô hay! mắt bé là thuyền giấy
Vừa chở thu về đậu bến hương"
"...
- Thương cô không?
- Thương.
- Nhiều không?
- Nhiều, hai chục
Và tôi đem chuyện này nói với chàng. Tôi lập lại câu hỏi đó.
Chàng đáp:
- Thương. Năm đồng thôi.
Tôi bảo:
- Ít quá vậy, anh không sợ em buồn sao?
Chàng nói:
- Tại anh không có hơn. Anh hiện chỉ có năm đồng trong túi
Chàng đưa tay lần túi. Tôi giữ tay chàng trong tay mình. Tôi nói nhỏ:
- Không thể hơn được sao?
Chàng lắc đầu
- Không
Chàng nói tiếp:
- Nhưng…
- Sao?
- Anh còn tất cả những ngày cô độc của đời anh. Dành cho nhỏ. Em có thương anh, ở những ngày cuối cùng ấy?
Tôi ấp bàn tay chàng lên mặt tôi. Những giọt lệ muốn trào ra. Em yêu anh, không những ở những ngày cuối cùng kia mà còn ở những ngày không có nữa. Anh hiểu gì, lòng em?
...."
(CHIỀU TRÊN VAI TƯỢNG – DU TỬ LÊ)
8 nhận xét:
Lâu ghê a.Huy mới tiếp...Tuổi Ngọc !
không biết sao mà chị luôn cảm nhận những câu thơ về Sài gòn ngày xưa, dù được viết trong thời chiến, vẫn bình yên, êm ả hơn bây giờ, thời bình.^^. Chúc em một tối cuối tuần vui nhe:)
trước 75, dù trong hoàn cảnh chinh chiến, nhưng văn thơ vẫn là những sáng tạo tự do, phóng khoáng, lý tưởng, nhân bản; tháng 4 oằn cuộc đời chúng ta xuống tận cùng, đời sống đã là địa ngục thì tâm hồn khó nảy sanh ra được những nét đẹp của ý nghĩ !
bây giờ, đọc lại, vẫn còn nguyên nếp gấp, mới tinh, của quá khứ
cám ơn huyvespa
Em làm chị rưng rưng nhớ Sài Gòn, hu hu
@mt9011: hehe, anh hơi bận dạo gần đây, sẽ cố gắng scan TUỔI NGỌC...
@chị ngomaichi:dạ, đó là nét thú vị của văn chương miền Nam mà em cũng khoái:)
@giaogia: hoàn toàn đồng ý với anh, đọc những bài thơ trước 75 luôn làm em có 1 niềm xúc động và cảm hoài lạ lùng....còn bây giờ, thơ nhạt như..nước lã:)
@nhimxu2311: :)
@giaogia: hoàn toàn đồng ý với anh, đọc những bài thơ trước 75 luôn làm em có 1 niềm xúc động và cảm hoài lạ lùng....còn bây giờ, thơ nhạt như..nước lã:)
không hẳn là vậy đâu huy ơi! hình như có câu nói ... cái khó ló cái khôn, thì phải! trong hoàn cảnh bây giờ, văn chương đang biến dạng rất nhiều, sự sáng tạo và thưởng ngoạn cũng có khác đi. Dĩ nhiên, còn giữ và thưởng thức được những nét đẹp văn chương xưa là một điều tốt, nhưng cũng nên biết (biết thôi, cũng được) vì sao (?), lại có những bức xúc, bất mãn, cuồng nộ trong thời đại chúng ta đang sống, thì mới có thể cảm thông được dòng văn chương hiện tại, phài không.
rất thích những bài đăng có tính cách văn chương của huy, chúc vui nhé, hì.
Chị có một Sài Gòn nguyên vẹn trong ngôi nhà của em Cám ơn Huy gợi lại ký ức người đi trước em một thế hệ !
Ngồi đọc những câu thơ em thầm cám ơn tác giả và cũng rất muốn gửi lời cảm ơn đến anh Huy đó!
Chúc anh cuối tuần thật vui vẻ nhé!
Đăng nhận xét