Vó ngựa trên đời, hay dấu chim bay...???
"người đi bỏ sót lại mùi hương
ơi thịt da xưa quá lạ thường
tôi thở lấy tàn hơi hám cũ
mà sầu xé dạ rách tang thương"
(HỒN THU BẠC - HOÀNG NGỌC CHÂU - VĂN số 166 ngày 15/11/1970)
Tôi nhớ lại lời nói ngọng nghịu của một đứa trẻ khi hôn nó: " con nghe mùi gì?" , " dạ, con nghe mùi tình cảm".
Những mùi hương trong đời thường quanh ta chỉ có "mùi tình cảm" là khó thể xóa nhòa!!!
sáng qua thu bạc trắng hàng dương
người bước đi xanh mộng bình thường
tôi thấy lòng hiu hiu mưa bụi
và hồn say rượu ấm hơi sương
người đi bỏ sót lại môi cười
và áo vàng hoa cúc nhung tươi
tôi mơ người biến thành chim sáo
bay dưới tàn thu hót ngậm ngùi
người đi bỏ sót lại mùi hương
ơi thịt da xưa quá lạ thường
tôi thở lấy tàn hơi hám cũ
mà sầu xé dạ rách tang thương
chẳng thà người như bông hoa bưởi
nở trắng vườn hương một sớm hồng
tôi cũng cầm lòng men rượu đắng
bên trời thu bạc nhạn sầu đông
đêm nay tôi ngồi giữa vườn sao
nhấp rượu tàn canh say giải sầu
cây nhớ thương người cây rụng lá
tôi nhớ thương người mơ kiếp sau
Hoàng Ngọc Châu B’lao, 02-10-1970 (Tập san Văn)
Đã đi thì đã đi rồi
Thượng phương trùng điệp thấy gì nữa đâu
Hạ phương ngày tháng bể dâu
Sắt son tình cũ phượng cầu túy hương...
Ngọc Viễn Đông...đẹp và buồn và thơ..như một bài thơ buồn ...và đẹp...
quán đang vắng không em yên ngồi/gió đang vắng thênh thang lụa bay...
"...Một chén men tràn suối lệ sa"
Và với câu chuyện này của tôi, một lần nữa tôi lại tin tất cả đều khởi đi từ
chữ duyên…và ở đâu đó cái gọi là fate là có
thật???!!!
Trong 1 cuộc rượu, và ngâm thơ, và hát xướng…tôi và “bạn” cùng nghe 1
bài thơ đấy xúc cảm…
“Bạn” hỏi mình có thể tìm bài thơ đó không…Mình cũng ậm ừ…Nhưng bỗng
chợt nhớ ra vào năm 2009 đã từng nhìn
thấy 1 tuyển tập các bài thơ về rượu trên giá sách nhưng lúc đó không để
ý lắm…mình cũng hỏi thử anh chủ que
của nhà sách X, nơi mình hay mua sách, và sau nhiều ngày tìm trong kho
sách, ảnh cũng tìm được cho mình 2 quyển…
Mình kí tặng bạn “Tìm sẽ thấy”…và tin như thế…Nhưng rồi sau đó mình lại
thấy 1 điều thú vị khác…2 quyển, trong số
1000 quyển, như là 1 sự bù đắp cho nhau, với 108 bài thơ “rượu giang hồ
khí cốt” trong đó (tập CÙNG MỘT LỨA BÊN
TRỜI LẬN ĐẬN), không phân biệt xuất xứ, “lí lịch” của tác giả (nên có
rất nhiều bài của các tảc giá pre 1975), 1 quyển
thì chỉ có 100 bài, còn 8 bài kia thì “được”…in dư trong quyển còn lại…2
quyển cuối cúng của anh chủ tiệm sách ấy,
tìm cho mình…(và mình đã xé 8 trang ấy để vào quyển đề tặng...)
Xác suất nào để 2 trong 1000 gặp nhau, cũng như 1 đoạn thoại trong
1735 km…
"Dân số thế giới hiện nay là sáu tỉ bốn trăm bốn mươi chín triệu ba trăm
sáu mươi chín ngàn bốn trăm sáu mươi mốt
người. Con số đó vẫn còn đang tiếp tục gia tăng. Trong đó, Việt Nam với
hơn 80 triệu dân, là nước đông thứ 12 trên thế giới.
Trong một thế giới đông đúc bận rộn như vậy, xác suất nào để hai người
tìm thấy nửa còn lại của nhau?”
Đi…sẽ đến, tìm..sẽ thấy…nhưng còn giữ….có được không, lại là…chuyện
khác, phải không?
Bài thơ đó là bài thứ nhất trong 108 bài thơ đó
LỚP TANG THƯƠNG
(LÊ VĂN BÁI/ J.LEIBA)
Ngày ấy cùng say trong quán rượu
Sầu tư đã cạn rượu hồ vơi,
Hai chàng trai trẻ ca rồi hát,
Bắt chước người xưa đề vách chơi:
"Nhớ Hạnh Hoa thôn quán rượu này.
Nhớ ngày nhớ tháng hẹn rồi đây,
Mười năm sau sẽ cùng chung lại
Xem cuộc đời qua mấy đổi thay."
"Ngày ấy hẳn đầu chưa điểm bạc
Biết bao dòng nước chảy qua cầu!
Lối xưa tửu quán còn không nhỉ ?
Bể rộng mong đừng hóa ruộng dâu!"
Chưa tới mười năm quán Hạnh Hoa,
Xuyên ngang tửu quán ánh dương tà,
Một người xuống ngựa mười năm trước
Một chén men tràn suối lệ sa.