Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

Mưa chiều thứ bảy tôi về muộn...

Mưa chiều thứ bảy tôi về muộn


Cây khế đồi cao..


trồ hết bông.


(PCT)


"Nếu..ngày đó em không đi về phía anh, không gặp nhau.." thì ....hẳn cũng

 sẽ còn một giờ khác, một ngày khác, thế nào mình cũng gặp nhau, ở một


 nơi ,chốn nào đó, phải không???

Bởi vậy, đi đâu loanh quanh, cho đời..mỏi mệt vậy?:)

"gió về rất khuya

lá rụng rất khuya

những cành mí ướt, chớp lạnh phố xưa

...

mái nhà đã rêu

bóng người cũng rêu

những hàng sấu đứng

nhớ chiều tóc xanh

nhớ những lúc ta trôi vào nhau như là mưa gió"


"Không ai là một hòn đảo, tự mình toàn vẹn trong chính mình (...) mỗi

 người là một mảnh của Đại lục..."

(John Donne) 

bởi thế, cuối cùng gì, thì mình cũng sẽ trôi xuôi về bên nhau, phải không

“Em đâu ngờ anh còn nghe vang tiếng em trong tất cả những tiếng động

 ngù ngờ nhất của cái ngày sung sướng đó: tiếng gió may thổi trên những

 cành liễu nhỏ,tiếng những giọt sương rơi trên mặt hồ, tiếng guốc khua

 trên hè phố…Ngần ấy thứ tiếng động ngân nga trong trí tưởng anh một

 thuở thanh bình nào, bây giờ đã gần im hơi, nhưng một đôi khi vẫn còn đủ

 sức làm ran lên trong ký ức một mùa hè háo hức, một đêm mưa bỗng trở




 về, gió cuốn từng cơn nhớ…Anh bỗng nhận ra anh vẫn còn yêu em, dù chúng ta đã xa nhau như hai thành phố…”


...Như mắt sớm gọi tình về hăm hở

Chưa hẹn hò chiều đã thấy trong nhau

Chưa bịn rịn đã khăn áo qua cầu

Đôi ta nữa, cũng trở thành khách lạ

Nên cũng đừng lấy làm khó hiểu 

Khi môi gần mà lòng vẫn xôn xao

Tay đã xiết mà đời còn chưa chịu

Hơi thở đầy mà vẫn thấy thương đau...


"đi trên đường phố này. nghe như chiều đã đầy. cả hồn người thương nhớ.

 cây cao đổ bóng dài...hay những tro tàn của tình xa vắng"


Hoa ngân vang lời ái ân 

Môi say cười gió Đông 

Em mơ lời tha thiết ân cần 
...


Nửa đêm, tự dưng nhớ bài thơ này...Chính xác là vì nhớ ..1 câu thơ...

Giữa muôn vàn những tiếng động huyên náo ngoài kia, giữa trùng trùng

 những âm thanh xôn xao...thì rốt cuộc "Anh còn tiếng nào để nói yêu

 em"...Câu kết của "Buổi chiều ở Pleiku" của nhà thơ KIM TUẤN (đăng

 báo VĂN số 155 ra ngày 1/6/1970) như một nốt lặng cuối cùng...Câu hỏi

 lạnh lẽo, rơi vào thinh không!

Buổi Chiều Ở Pleiku
Kim Tuấn

Buổi chiều ở Pleiku những cây thông già đứng lên cùng bụi mù 
tiếng phi cơ, tiếng xe và tiếng súng 
anh còn phút nào để nói yêu em 
buổi chiều ở Pleiku không có mat trời 
chỉ có mưa bay trên đầu ngọn núi 
những đứa bạn về từ mặt trận xa 
những đứa bạn đi áo đường bụi đỏ 
những ngày mưa nghe bỗng lìa nhà 
những ngày mưa âm thầm nhỏ giọt 
những ngày mưa âm thầm đi qua 

Buổi chiều ở Pleiku có bữa cơm ăn vội 
có tập họp 7 giờ 
có cắm trại, cấm quân hằng tháng 
có quân cảnh ngoài đường 
có thầy đội thầy cai hoạnh hoẹ 
anh còn phút nào để ghé thăm em 

Buổi chiều ở Pleiku có anh và nỗi buồn 
có đêm, có ngày, có quan, có lính 
có jeep chở vợ đi chơi, có kẻ chờ xe đi làm 
có vui, có buồn, có mây, có núi 
có anh đứng nhìn ngày tháng đi qua 
buổi chiều ở Pleiku có cà phê và bạn hiền 
có biển hồ nước trong có lúc buồn soi mặt 
ôi mặt mình sao bỗng gớm ghê 
ôi đời mình sao nhìn muốn khóc 
ta với ta xa lạ vô cùng 

Buổi chiều ở Pleiku có gì hỡi em 
có nỗi cô đơn trong khói sương mù 
có phố buồn hiu, có đêm giấu mặt 
có giấc sầu dài trong cõi thiên thu 
có bức tường vôi ghi dấu đạn thù 
có cuộc đời ta chìm trong khói lửa 
kiếp người sao đã lãng du 
buổi chiều ở Pleiku, buổi chiều nghe mưa bay trên đầu núi 
buổi chiều như mọi buổi chiều 
tiếng phi cơ, tiếng xe và tiếng súng 
anh còn tiếng nào để nói yêu em


Giờ này thương xá sắp đóng cửa

người lao công quét dọn hành lang
...
ôi Sàigòn Saigòn mười một giờ vắng yên

...
lại nghĩ tới...

nhớ ôi niềm nhớ ôi niềm nhớ

đến bất tận...


!!!


"Một tiếng gọi huyền hoặc từ trời cao phả xuống. Những ngày đợi như

 thân thể và cả tâm hồn tôi khô rang. Tới độ tôi nghĩ chỉ cần một que diêm

 nhỏ dí vào cũng có thể bùng lên, phựt cháy dữ dội và tàn bạo. Ôi, một

 que diêm, một ngọn lửa. Những ngày đợi mưa, là những ngày mà cái ý

 tưởng mình sẽ cháy rụi, sẽ thành than tro cứ luẩn quẩn hoài trong đầu óc.

 Tôi biết, chỉ cần một que diêm, tất cả sẽ xong. Tất cả sẽ không còn gì để

 phải lo nghĩ, phải dằn vặt đau đớn nữa. Tôi muốn cháy nhanh đời sống

 mình trong phút giây, cũng như ngọn lửa đã sáng bừng đời tôi, những

 ngày đầu tiên của tình yêu rực rỡ, mù lòa"

(VỚI NHAU, MỘT NGÀY NÀO - DU TỬ LÊ)

Với nhau, một ngày nào, hỡi...???

4 nhận xét:

..Gió Heo May nói...

"Mưa chiều thứ bảy tôi về muộn"...hình như là câu thơ nằm trong một bài thơ của Phạm Công Thiện phải ko H ?

Thuan Nguyen nói...

Lại được trở về với hoài niệm cùng những câu thơ hay mở đầu entry của Phạm Công Thiện , thi sĩ của thiền , một triết gia mà người trẻ SG ngày xưa không ai là không biết đến ..
Cuối cùng là Giờ này thương xá sắp đóng cửa ..mọi thứ dường như vẫn còn mở cửa cho ai đó muốn tìm về bình yên ngày nào của đất SG .
Đọc , cảm nhận và buồn !

[H]UY! vespa nói...

,,,còn hôm nay là thứ hai rồi, Blue Monday:)

Cô Em rực rỡ nói...

... còn hôm nay là Blue Women Day :D

anh có thể đăng về PCT nhiều hơn không? em không có nhiều cơ hội cầm nắm sách của PCT, trừ những đường dẫn trên mạng. Cám ơn anh nhé.