Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

3 bài thơ DU TỬ LÊ...&...

Ở MỘT CHỐN NHÂN GIAN KHÔNG THỂ HIỂU???!


"...Đúng thế rồi đó em

lòng như con nước đục

tình khác nào vuông khăn

đậy mặt người quá cố."
(NẠN NHÂN - DU TỬ LÊ, tạp chí VĂN số 87 ra ngày 1/8/1967)

1.

Em còn ở đó không
chiều sông con nước mặn
tay mình làm sao che
kín mặt mình đã ố
hãy nói thẳng đời ta
hơn gì con chó dại
chuyên kiếm ăn quẩn quanh
bên bãi đời thừa thãi
em phải nhận đời em
chẳng đáng gì hãnh diện
ngày áo quần phấn son
ra vào như xác chết
đêm ngửaa mặt nằm nghe
đời đi ngang sợi tóc 

ai cũng thế sống đeo gông đời kẻ khác
ta mãi là nạn nhân
của chính ta ắp tràn dục vọng 

3.

Em có nghĩ thế không
cảnh đời này đã xế
hôm qua và ngày mai
không hơn gì nhau cả
bóng vẫn quấn bên chân
thân vẫn dài ham muốn 

miệng có thốt lời than
cũng tai mình hứng lấy 

5.

Anh chạy đuổi theo anh
hoài hoài không thấy dạng 

anh chạy đuổi theo em
giắt lưng nghìn tuyệt vọng 

trên lộ trình trụi trơ
bàn tay nào vẫy vẫy... 

hãy tự dỗ lấy mình
đừng nghĩ mình cô độc
hãy tự lau lệ mình
đừng lấy làm tủi thân 

khi ta sống không đúng đời vẫn sống
thì can chi tra hỏi gốc căn mình
ví như anh không giữ nổi tình em
cũng có gì tủi hổ 

7.

Đúng thế rồi đó em
đời mõm, đời sẽ rụng
tóc bạc sau khi đen
mà ta vẫn đội đầu đi lại 

đúng thế rồi đó em
không tài nào biết được
bao giờ mình sẽ chết
và ai cầm vuông khăn
phủ che khuôn mặt ố 

lúc ta chết mắt như còn muốn mở
vết chàm chưa kịp bay
(con dấu đời
Của những ai bị sinh ra vì tiền
Thân mang nhiều trọng tội) 

9.

Đúng thế rồi đó em
lòng như con nước đục
tình nào khác vuông khăn
đậy mặt người quá cố 

1967


"...ai mai phục giùm tôi một hồn đắm đuối
ai cờ xí đi trong tình tôi vòi vọi
cho tôi về theo nhã nhạc đêm nay."
(THƠ CHO MỘT NGƯỜI HỌ HUỲNH - DU TỬ LÊ) (Văn 151 ra ngày 1/4/1970)


tôi vẫn thế trở về đây đơn độc
một hồn sầu chấn ngự một non cao
một vai xiêu, một cổ xiết ân, cừu
một đầu nặng chất mang tình thảm thiết
người vẫn thế gánh đời tôi thua thiệt
mắt vẫn buồn như suốt dạo tôi đi
tóc đương xanh nhưng lòng đã bạc nhiều
chân bé nhỏ đi trong sầu bão lớn 

tôi hư hỏng với nửa đời lêu lổng
nửa đời buồn như chiếc lá khuya bay
những buổi chiều ngồi đợi nắng ăn tay
người thơ dại biết đâu lòng tôi tức tưởi
người xa cách như chưa hề gần gụi
làm sao người hiểu được đớn đau tôi
những ước mơ là ngục tối đời đời
nhốt tham vọng không bao giờ đạt được 

như con nước đã chọn đời xuôi ngược
người âm thầm trông đợi phút thăng hoa
như bóng cây nép khuất một hiên nhà
như sự thực không bao giờ thay đổi 

tình muôn thuở nên suốt đời vẫn mới
môi đam mê nên vẫn nụ hôn đầu
ngực thanh tân nên hơi thở nhiệm màu
tôi phủ phục dưới chân người – yếu – đuối 

tôi vẫn thế trở về đây thú tội
tội yêu người hơn cả lúc ra đi
và mai sau, tôi, nắm cỏ xanh rì
xin bia mộ ghi tên người – cứu – rỗi 

người vẫn thế vì yêu nên đắp đỗi
những hụt hao, lở sút ở đời tôi
bên đắng cay nhục nhã ở lòng người
ai mai phục giùm tôi một hồn đắm đuối
ai cờ xí đi trong tình tôi vòi vọi
cho tôi về theo nhã nhạc đêm nay 

(14-12-69)

 


"mỗi chúng ta như một vùng đất trũng
mà đau thương là mạch nước trôi xuôi... "
(THẠCH SÙNG - thơ DU TỬ LÊ - đăng lần đầu báo VĂN XUÂN ĐINH MÙI ra ngày 26/1/1967)

Những lúc ngủ tôi thường quen lặp lại
một điều gì in là tôi đã nói
và đôi khi cũng lầm bầm
những khao khát từ lâu tôi hằng giấu kín 

dù mơ ước không bao giờ làm nên sự thực
nhưng giúp mình bật dậy ở ngày mai
để kéo tiếp đời lên dốc đá
chờ một giờ
bỗng, buột ngã, xuôi tay 

những lúc ngủ tôi thường quen nghiến răng
như loài nhai lại
tôi nhai nỗi buồn thầm
hoài hoài không nuốt được
thử hỏi làm sao tôi có thể đinh ninh
rằng mình đang hạnh phúc 

ta trước mặt mọi người
không là ta lúc khuất 

khi tôi ra khỏi nhà
thân đã được lau chùi đánh bóng
em thường khuyên bảo tôi
phải kiên nhẫn đợi chờ trái đời sẽ rụng 

khi đêm dài chưa sang
ta không thể nói rằng trời sắp sáng 

củi chưa đun
hồ dễ có than hồng 

tôi sống như thạch sùng
đêm chép miệng từng hồi kiếm bóng 

làm sao có ái ân
lúc một mình vò võ 

em đừng tưởng đời em
không cần người sưởi ấm
khi hàm răng chưa một lần cắn vỡ
chính giọt lệ mình lúc chảy ngang môi 

hãy cố sống đời ta
đừng vẽ lầm chân dung kẻ khác 

tôi tự thuở ra đời
vẫn chưa chắc là người hay thú
sống dai dẳng kiếp mình
nhưng nghĩ bụng : -ời ta đâu phải thế 

lúc tôi mất tình yêu
như khi đuôi con thạch sùng bi ai cứa đứt
đêm chép miệng than hoài
tiếc sao đời sớm cụt 

em giờ ngủ ở đâu
ôm xác nào cứng lạnh
chắc tay chẳng còn thừa
để xé dành riêng tôi
dăm manh hạnh phúc cũ 

mỗi chúng ta như một vùng đất trũng
mà đau thương là mạch nước trôi xuôi... 

1967



Sàigòn sáng rỡ áo dài chủ nhật


Sàigòn kiêu sa như vệt son môi
..
Sàigòn lãng mạn yêu thương hò hẹn


Sàigòn bát phố ăn kem Givral


Nụ cười e ấp ô mai trong cặp


Bóng tối tỏ tình cine permanente...



"...Sài-gòn còn ai khóc kẻ lên đường 


Sài-gòn xe chiều rạt rời vó ngựa 


Sài-gòn âm thầm, đèn đỏ đèn xanh 


Sài-gòn mưa bay, thôi thế cũng đành..."




4 nhận xét:

[H]UY! vespa nói...

Liên quan đến THƠ CHO MỘT NGƯỜI HỌ HUỲNH, Cô BÍCH HUYỀN - VOA đã comment trên FB như sau:
"Bai tho tren , ho Huynh la Huynh Thuy Chau, nguoi yeu cua nha tho Du Tu Le day. Huy`nh Thuy. Cha^u bay gio la nha bao Hoang Duoc Thao voi he thong bao Saigon Nho phat hanh rong lon khap cac tieu bang My"

..Gió Heo May nói...

Thơ DTL luôn ray rứt về những người tình đã xa ...
Khó tìm được một bài thơ rộn rã của DTL ...

Thuan Nguyen nói...

Chân dung một người trẻ luôn hướng về hoài niệm đẹp : em đang ngó mông đâu đó ? Vẫn còn nợ em một chầu cà phê cùng với chị Gió, những người luôn yêu SG được nhớ về SG cùng em , người sinh sau đẻ muộn

Tịch Tịch nói...

sao trên pic em thấy câu " hãy nói y thẳng đời ta" mà a :)