Inspire từ chuyến đi MAI CHÂU, với cảm hứng từ "MAI CHÂU mùa em thơm nếp xôi ..." trong bài thơ nổi tiếng TÂY TIẾN của QUANG DŨNG...nhưng cuối cùng ấn tượng của chuyến đi chỉ là chặng off-road trên đường về HÒA BÌNH - HANOI, và phát hiện ra 1 nhà thờ mang phong cách CHÂU ÂU có vẻ trầm mặc bí ẩn lạ thường cách HANOI 30 km...(những lí do khiến bạn không nên đi MAI CHÂU có thể gạch đầu dòng như sau:
- NGUYỄN THỊ DU LỊCH
- no sight-seeing
- karaoke suốt đêm
- không hoa, không lá, không đặc sản
- vân vân & mây mây...
MAI CHÂU
OFF-ROAD
NHÀ THỜ trên đường về HÒA BÌNH - HANOI (cách HANOI 30 km)
EAST MEETS WEST
\
Và lần giở lại những bức hình cũ của chuyến đi thàng 3 HÀ GIANG - NINH BÌNH - NÚI YÊN TỬ
CAO NGUYÊN ĐÁ ĐỒNG VĂN - HÀ GIANG
"đi cho hết một đêm hoang vu trên mặt đất" (like if you know why this quote is on.. this day?)
Trên tất cả đỉnh cao là lặng im (1 trong những cây đào còn lại ở Ma Lé)
"Về đây
người lặng lẽ ngồi
Để nghe tính thể lên lời nguyên ngôn
Để nghe cay đắng linh hồn
Lời xưa trót lạc bên cồn trăng phai.."(Hoài Khanh)
người lặng lẽ ngồi
Để nghe tính thể lên lời nguyên ngôn
Để nghe cay đắng linh hồn
Lời xưa trót lạc bên cồn trăng phai.."(Hoài Khanh)
from the North pole of Vietnam! — at Cột Cờ Lũng Cú.
@đèo Mã Pì Lèng - 1 trong "tứ đại đỉnh đèo"
Mã Pí Lèng là tên gọi theo tiếng Quan Hỏa chỉ “sống mũi con ngựa” theo nghĩa đen. Nhưng theo nghĩa bóng tên gọi này chỉ sự hiểm trở bậc nhất của đỉnh núi, nơi những con ngựa cái leo lên đến đỉnh trụy thai mà chết, nơi dốc cao đến mức con ngựa đi qua phải tắt thở, hoặc đỉnh núi dựng đứng như sống mũi con ngựa.
"Tôi đứng trên đồi mây trổ bông
tôi long đong theo bóng chim gầy
một sớm em về ru giấc ngủ
bbông trời bay trắng cả rừng cây..."
tôi long đong theo bóng chim gầy
một sớm em về ru giấc ngủ
bbông trời bay trắng cả rừng cây..."
H'mong installation #art
mịt mùng...
all materials to make the amulet preventing ghost...
"Đi đi trên đường
Đi đi và đi mãi
Đi đi và không tới
Xa xăm chiều réo ai
Đi không còn biên giới
Chút tình kia đã phai..."(TCS)
Đi đi và đi mãi
Đi đi và không tới
Xa xăm chiều réo ai
Đi không còn biên giới
Chút tình kia đã phai..."(TCS)
Đồng Văn-Lũng Cú-Ma Lé-Sà Phìn-Mèo Vạc-Khâu Vai... - "hãy ngồi xuống đây-bên con vực này, ngó xuống thương đau..."
NÚI YÊN TỬ
Zen fog
những bậc đá và mờ mịt sương..."hạnh phúc nào không tả tơi, không đắng cay?"
My most beloved moment in my journey.
"Người mắt biếc ngây thơ ngày hội lớn
Khóe môi cười nắng quái cũng gầy hao
Như cò trắng giữa đồng xanh bất tận
Ta yêu người vì khoảnh khắc chiêm bao" (Tuệ Sỹ)
"Người mắt biếc ngây thơ ngày hội lớn
Khóe môi cười nắng quái cũng gầy hao
Như cò trắng giữa đồng xanh bất tận
Ta yêu người vì khoảnh khắc chiêm bao" (Tuệ Sỹ)
Đồng Văn memory...
"Xa xôi trong tình người lã chã hoa gạo
Em nhập nhòe chạy trong mưa đêm
Anh lập lòe đi tìm hoa gạo
Thu về nhành hoa ven hồ lẫm thẫm sương
Tiếng mưa rơi rơi, đom đóm lập loè
cháy lên lần cuối choi chói đầu môi.."
"Xa xôi trong tình người lã chã hoa gạo
Em nhập nhòe chạy trong mưa đêm
Anh lập lòe đi tìm hoa gạo
Thu về nhành hoa ven hồ lẫm thẫm sương
Tiếng mưa rơi rơi, đom đóm lập loè
cháy lên lần cuối choi chói đầu môi.."
"Đường phố dài, một đường phố dài
Đường phố này một chiều tôi tới
Đi lang thang tôi chào vẫy mọi người
Đường phố cười" (TCS)
"Đường bước cùng thời thế. Đường đi theo đời người. Mỗi dặm biếc là một đánh dấu, mỗi dặm hồng là một chứng tích, ở đó đã biểu hiện đằm thắm và đau đớn rực rỡ những dấu chân ta và những khởi hành ta. Nói đến những con đường Việt Nam, nói làm sao hết chuyện của những cây cột trắng. Kể chuyện những đời đường đất nước, kể làm sao hết tâm sự của sỏi, linh hồn của đá. Đường có máu chảy và có tim đập. Đường có tiếng nói và có sống chết. Những con đường rất già, những con đường thật trẻ, đi từ những bình minh anh đi tới những hoàng hôn tôi, đó là những con đường Việt Nam.
...
Con đường nào là con đường dài thẳm nhất. Chân bước về phía tả hay chân đi về phía hữu. Những tên đường đã có, đã mất, đã lỡ và đã lạc. Đi cho chân cứng đá mềm. Đi cho trời yên bể lặng. Hành trang nào và lúc nào là giờ hoàng đạo. Những con đường riêng, kín thầm, nhỏ nhỏ. Những con đường chung, bát ngát mênh mông. Điều đáng nói và đáng tìm hiểu nhất là những dấu chân của người trên những thân thế và những đời sống ấy như thế nào? Riêng tôi, bước chân đã mỏi, con đường còn dài. Trên một trạm mang tên là hoài nghi, những dặm biếc, những dặm hồng từ lâu không thấy nữa."
(Mai Thảo)
Đường phố này một chiều tôi tới
Đi lang thang tôi chào vẫy mọi người
Đường phố cười" (TCS)
"Đường bước cùng thời thế. Đường đi theo đời người. Mỗi dặm biếc là một đánh dấu, mỗi dặm hồng là một chứng tích, ở đó đã biểu hiện đằm thắm và đau đớn rực rỡ những dấu chân ta và những khởi hành ta. Nói đến những con đường Việt Nam, nói làm sao hết chuyện của những cây cột trắng. Kể chuyện những đời đường đất nước, kể làm sao hết tâm sự của sỏi, linh hồn của đá. Đường có máu chảy và có tim đập. Đường có tiếng nói và có sống chết. Những con đường rất già, những con đường thật trẻ, đi từ những bình minh anh đi tới những hoàng hôn tôi, đó là những con đường Việt Nam.
...
Con đường nào là con đường dài thẳm nhất. Chân bước về phía tả hay chân đi về phía hữu. Những tên đường đã có, đã mất, đã lỡ và đã lạc. Đi cho chân cứng đá mềm. Đi cho trời yên bể lặng. Hành trang nào và lúc nào là giờ hoàng đạo. Những con đường riêng, kín thầm, nhỏ nhỏ. Những con đường chung, bát ngát mênh mông. Điều đáng nói và đáng tìm hiểu nhất là những dấu chân của người trên những thân thế và những đời sống ấy như thế nào? Riêng tôi, bước chân đã mỏi, con đường còn dài. Trên một trạm mang tên là hoài nghi, những dặm biếc, những dặm hồng từ lâu không thấy nữa."
(Mai Thảo)
NINH BÌNH - HOA LƯ
(chùa BÁI ĐÍNH là 1 thất vọng lớn)
quote from "1735 km"
"Cuộc sống này thật kì lạ! Đẹp một cách kì lạ –
Em cũng đã cố đi nhiều thấy nhiều.
Em cũng đã có những lựa chọn riêng –
nhưng mà còn quá
nhiều chuyện em cần phải làm –
Em muốn tự đi tìm chính mình –
Em muốn làm tất cả những gì mình luôn ấp ủ –
Vì anh đã giúp em nhận ra mình còn quá
nhiều thứ để làm trong phần đời này..."