Những ngày này, những “ngày
dài trên quê hương”, thành phố như được thiết quân luật, những cuối tuần dịu
dàng và êm ả đã không còn mà bầu trời, giờ đây, lúc nào cũng âm u mây chì và
cơn giông sẽ vùi lấp trong chốc lát, tôi lái xe quanh khu Chợ Cũ, ghé Ký Con và
nhớ Mai Thảo, lái xuống Chợ Lớn…để tìm chút Saigon …
Lịch sử
luôn là một vòng lặp. Và thi ca - như ai đó đã nói: (cùng với tôn giáo &
triết học) là (ba) con ngựa trong cỗ xe tam mã mà con người dùng để rong ruổi
trên những cung đường của lịch sử đi về Cái Tuyệt Đối.
“Sài Gòn Ra Đường” của Duyên Anh (sáng tác năm
1981 cho tình cảnh quê hương sau Cơn Hồng Thủy) nhưng những câu thơ ấy dường như
cũng là cho Saigon những ngày này...
”Sàigòn ra đường không thích cười
Em sợ đèo cao lệ đá rơi...
Sàigòn ra đường không líu lo
Em sợ âm vang động cõi hờ...”
SÀIGÒN RA ĐƯỜNG (DUYÊN ANH) (sáng tác 1981)
(Nhạc phẩm cùng tên do Vũ Trung Hiền phổ thơ - qua giọng hát tha thiết &
thê thiết của Bạch Yến)
http://youtube.com/watch?v=b9aA_xP2fN0
Sàigòn ra đường không áo dài
Em sợ đang mùa gió chướng bay
Gió bay cuốn hút mùi hương cũ
Chỉ để riêng mình ta ngất ngây
Sàigòn ra đường không phấn son
Em sợ rừng sâu gỗ giận hờn
Ching phu gió cát nghìn phương lạnh
Chinh phụ nào ham chuyện lược gương
Sàigòn ra đường không thích cười
Em sợ đèo cao lệ đá rơi
Nên đã mùa đông về tạm trú
Đã về sương tuyết phủ niềm vui
Sàigòn ra đường không líu lo
Em sợ âm vang động cõi hờ
Hãy nghe hơi thở còn xao xuyến
Trong đáy hồn nhau gọi ước mơ
Sàigòn ra đường không giống ai
Tóc mây lớp lớp khói u hoài
Mắt chim khuyên đã diều hâu hết
Cúi xuống nhìn lên vẫn ngậm ngùi.
SÀIGÒN TRONG NHÀ (1981)
Sài Gòn trong nhà gửi nỗi buồn
Ra sân ra ngõ trống, đời trơn
Ra phường, ra phố, ra tăm tắp
Nơi những đề lao giữa núi rừng
Sài Gòn trong nhà mẹ ngóng con
Mắt sông cát lấp đã rêu cồn
Miệng thầm kinh nguyện lòng nghi hoặc
Ôi mãi cầu xin vẫn mỏi mòn
Sài Gòn trong nhà vợ nhớ chồng
Nhớ khùng, nhớ dại, nhớ lung tung
Nhớ nhiều, nhớ mãi, không quên nhớ
Buổi tối tay anh bị siết còng
Sài Gòn trong nhà con đợi cha
Năm sáu mùa xuân bố vắng nhà
Bao giờ bố mới về đây bố
Con lớn khôn rồi biết xót xa
Sài Gòn trong nhà đầy ưu phiền
Rất hài hòa cảnh tượng chìm đen
Tủ giường, bàn ghế, nồi, xoong, chảo
Cùng với người chung một nỗi niềm
Sài Gòn trong nhà vắng như tờ
Lâu lâu giọt nhỏ vọng hồn xưa
Chú thạch thùng quen thôi tặc lưỡi
Và con nhện cũng chán giăng tơ
Sài Gòn trong nhà, Sài Gòn ơi
Hãy thinh không nhé, hãy trùng khơi
Hãy im lặng đến thời lên tiếng
Vì tiếng em cao vọng tuyệt vời
Nhớ Mai Thảo, những suối văn - tuy nhiều khi cầu kỳ và trúc trắc –
nhưng đọc lại thấy mát lành như một dòng suối, có thể mang đến chút êm ái trong
cơn bão thời đại những ngày này…
Trên 8 số SÁNG TẠO cuối cùng (ra lại sau 8 tháng ..đình bản
và…vĩnh viễn đóng cửa sau 8 số “Bộ Mới”), gửi lại đây, những truyện ngắn, những
minh định của một nhà văn suốt đời cho văn chương, và những gì ông viết ra,
cũng chính là tình yêu của ông đối với đất nước này, đối với “thủ đô văn hoá
Việt Nam” : Sài Gòn !
huyvespa@gmail.com
”Sàigòn ra đường không thích cười
Em sợ đèo cao lệ đá rơi...
Sàigòn ra đường không líu lo
Em sợ âm vang động cõi hờ...”
SÀIGÒN RA ĐƯỜNG (DUYÊN ANH) (sáng tác 1981)
(Nhạc phẩm cùng tên do Vũ Trung Hiền phổ thơ - qua giọng hát tha thiết & thê thiết của Bạch Yến)
http://youtube.com/watch?v=b9aA_xP2fN0
Sàigòn ra đường không áo dài
Em sợ đang mùa gió chướng bay
Gió bay cuốn hút mùi hương cũ
Chỉ để riêng mình ta ngất ngây
Sàigòn ra đường không phấn son
Em sợ rừng sâu gỗ giận hờn
Ching phu gió cát nghìn phương lạnh
Chinh phụ nào ham chuyện lược gương
Sàigòn ra đường không thích cười
Em sợ đèo cao lệ đá rơi
Nên đã mùa đông về tạm trú
Đã về sương tuyết phủ niềm vui
Sàigòn ra đường không líu lo
Em sợ âm vang động cõi hờ
Hãy nghe hơi thở còn xao xuyến
Trong đáy hồn nhau gọi ước mơ
Sàigòn ra đường không giống ai
Tóc mây lớp lớp khói u hoài
Mắt chim khuyên đã diều hâu hết
Cúi xuống nhìn lên vẫn ngậm ngùi.
SÀIGÒN TRONG NHÀ (1981)
Sài Gòn trong nhà gửi nỗi buồn
Ra sân ra ngõ trống, đời trơn
Ra phường, ra phố, ra tăm tắp
Nơi những đề lao giữa núi rừng
Sài Gòn trong nhà mẹ ngóng con
Mắt sông cát lấp đã rêu cồn
Miệng thầm kinh nguyện lòng nghi hoặc
Ôi mãi cầu xin vẫn mỏi mòn
Sài Gòn trong nhà vợ nhớ chồng
Nhớ khùng, nhớ dại, nhớ lung tung
Nhớ nhiều, nhớ mãi, không quên nhớ
Buổi tối tay anh bị siết còng
Sài Gòn trong nhà con đợi cha
Năm sáu mùa xuân bố vắng nhà
Bao giờ bố mới về đây bố
Con lớn khôn rồi biết xót xa
Sài Gòn trong nhà đầy ưu phiền
Rất hài hòa cảnh tượng chìm đen
Tủ giường, bàn ghế, nồi, xoong, chảo
Cùng với người chung một nỗi niềm
Sài Gòn trong nhà vắng như tờ
Lâu lâu giọt nhỏ vọng hồn xưa
Chú thạch thùng quen thôi tặc lưỡi
Và con nhện cũng chán giăng tơ
Sài Gòn trong nhà, Sài Gòn ơi
Hãy thinh không nhé, hãy trùng khơi
Hãy im lặng đến thời lên tiếng
Vì tiếng em cao vọng tuyệt vời
Nhớ Mai Thảo, những suối văn - tuy nhiều khi cầu kỳ và trúc trắc – nhưng đọc lại thấy mát lành như một dòng suối, có thể mang đến chút êm ái trong cơn bão thời đại những ngày này…
huyvespa@gmail.com
Được anh Hồ Đình Nghiêm từ Canada tặng 1 số VĂN (hải ngoại) thời MAI THẢO, vẫn còn thiếu khoảng một nửa http://huyvespa.blogspot.com/2017/12/noel-2017-nhan-van-thoi-mai-thao-trao.html
Anh / chị/ cô / chú ...nào còn các số khác mà không dùng nữa, nếu cần trao đổi hay "thanh lý" có thể cho tôi xin!
Btw, tôi đang tìm 2 quyển của PHAN LẠC PHÚC & 1 quyển của LÊ QUỲNH MAI như dưới đây,
Thanks !
who is online counter blog counter