Thứ Hai, 26 tháng 8, 2019

Phạm Duy - Thấm thoắt mười năm (1975-1985)

Những bài nhạc sáng tác từ 1975-1985 theo Phạm Duy xếp vào chủ đề Tị Nạn Ca - "những ca khúc trên đường tạm dung", nổi bật lên còn có giá trị đến ngày hôm nay là những bài như : Ở BÊN NHÀ EM KHÔNG CÒN ĐỨNG ĐỢI CHỜ ANH / XIN EM GIỮ DÙM ANH / 54-75/ BÊN BỜ SÔNG SEINE TA NGỒI TA KHÓC/ MÂY TRÔI TRÔI HẾT MỘT ĐỜI/ NHƯ LÀ LÒNG TÔI/ CON DẾ HÁT RONG...mà mình có đưa 1 số vào selection 8CD "Phạm Duy - Những Tuyệt Khúc Ít Ai Hát".(tổng hợp lại ở entry này : http://huyvespa.blogspot.com/…/pham-duy-nhung-tuyet-khuc-it…
Một vài lời giới thiệu của chính tác giả cho các ca khúc này:
- Tôi soạn thêm những bài hát chia ly như Ở BÊN NHÀ EM KHÔNG CÒN ÐỨNG ÐỢI CHỜ ANH, LẤP BIỂN VÁ TRỜI... Những bài này muốn nói lên nỗi buồn trùng dương (océanique) và vũ trụ (cosmique) như trong hầu hết những bài tôi soạn trong thời kỳ này. Khi còn ở trong nước, tình cảm với thiên nhiên (sentiment de la nature) ở trong chúng ta thường hay chỉ hạn chế trong sự trao tình với lũy tre xanh, con đê dài, khung trời tím, con sông đào... Bây giờ, sau khi đã ra khỏi lũy tre xanh, tôi nghĩ rằng nó phải mang nhiều tính chất cao rộng hơn, sâu xa hơn.
- Trong chủ đề PHỤ NỮ, với bài XIN EM GiỮ DÙM ANH sau đây, tôi cũng hình dung ra người con gái Việt Nam giống như hình ảnh của nước Việt. Nàng có đôi mắt sáng như nắng quê Cha, có đôi môi thơm mùi cốm vàng nơi quê Mẹ, có đôi tay như sóng Biển Ðông hay như gió Rừng Tây, có đôi chân vượt Trường Sơn, có tóc xanh như sông Hậu bồng bềnh và trên đường tị nạn hiện nay, tôi chắp tay thành khẩn xin Nàng hãy giữ dùm tôi hình ảnh tuyệt vời của người con gái đồng trinh đó. Ðây là một hát về sự sống !
- Trong công việc moi ra những bài hát cũ để sào nấu lại, tôi nhớ ra rằng 20 năm trước đây, tôi có soạn bài BÉ BẮT DẾ và vào lúc đó, con dế của tôi mới lên 10 tuổi. Bây giờ có thể con dế cũng đi tị nạn như chúng ta. Nó đã trưởng thành và nó vẫn chọn cái nghề hát rong. Tôi bèn soạn bài hát CON DẾ HÁT RONG nói lên tâm sự của con dế tị nạn:
- Tâm tình ca của tôi lúc này còn muốn nói lên sự chế ngự của thiên nhiên vào tâm hồn một con người tị nạn là tôi. Khi còn ở trong nước tình cảm thiên nhiên của nghệ sĩ thường tràn lan ra với lũy tre còm, làn khói rơm. Cảnh vật này quá quen thuộc, hiền lành, ngọt ngào, thân ái bởi vì mình sinh ra và lớn lên trong đó.
Bây giờ, chúng ta lìa bỏ một quê hương xinh xắn để ra đi, có khi phải vượt qua dăm ba đại dương, dăm ba lục địa rồi mới tới được nơi tạm cư (chưa phải là định cư vĩnh viễn), thiên nhiên bây giờ chế ngự ta, đè bẹp ta, và trong ta chỉ còn những nỗi buồn đại dương không đáy, những nỗi sầu đỉnh núi chơ vơ, những nỗi lạnh thị thành xi-măng Âu Mỹ. Bài hát NHƯ LÀ LÒNG TÔI nói lên điều đó.
(hình ảnh tập nhạc Thấm Thoát Mười Năm của hoctroviet & Jimmy Nhựt Hà, mình cũng đang tìm quyển này!)




















Không có nhận xét nào: