Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2007

PHÓNG SINH TÂM TƯỞNG...

Ái chà chà…cũng gần nửa tháng mình bỏ bê blog cho chuột gặm;mới nửa tháng mà tưởng như cả 15 ngày…Nghĩ bỏ bê blog zậy cũng tội....mà thôi cũng kệ;chứ biết làm sao bi giờ trùi…chắc mấy ngày tết vừa rồi ăn chơi bét nhè;quên cả lốI về để bù đắp cho 1 năm ăn chơi chưa hăng say lắm vừa qua…

Uhm…nói đúng hơn là muốn cắt đứt với những gì thuộc về công nghệ;hiện đại…trong dịp mà đất trời&tâm linh con người hoà làm một;khoảngthời gian-thời điểm mà mình cảm thấy hết sức linh thiêng&rất trân trọng…. -để có thêm nhiều khoảng lặng suy ngẫm…Khoảng thời gian trong&sau tết;nếu ai đó có hỏI ước muốn điều gì cho năm mới;chắc hẳn mình không đắn đo là cầu mong sự anh lành…anh lành cho thể xác&yên bình trong tâm tưởng.....

Và bây giờ;trên trang blog này;lần đầu tiên xuất hiện;(giống người nổI tiếng giới thiệu sách quá)những bài thơ như bản năng…muốn giải thoát khỏi những trăn trở;phiền muộn;hay nói đúng hơn là giảI thoát cảm xúc…tất cả những bế tắc;loay hoay;trăn trở…của cả 1 năm vừa qua;365 ngày..nói dài không dài mà nói ngắn không ngắn….mong là với các post lên blog cũng như là 1 cách phóng sinh…Và mọi người..dù thích hay không;cảm thấy nhẹ nhàng hay nặng nề ;cũng mong là tìm được 1 chút đồng cảm nào đó;cảm thấy dễ thở hơn khi trút được những bế tắc;khó khăn trong cuộc sống..trên blog…&bước tiếp trên quãng đường phía trước khi ngoài kia nắng vẫn còn thơm hương trầm;và mai đào vẫn còn sắc thắm.Mong vậy thôi!

ĐÓNG VAI(1)

Muốn làm tiên xứ trần
Hay làm người cõi Phật
Muốn đóng vai thành thật
Giữa dối trá vây quanh
Hay hiện thân hiền lành
Giữa muôn trùng gian ác
Sinh ra phận cỏ rác
Hay chim yến;phượng hoàng
Muốn cuộc sống vẹn toàn
Hay phong ba bão tố
Tất cả là duyên số
Tất cả là nghiệp tha^n
Đã đến với đường trần
Ai được quyền lưạ chọn?
ĐÓNG VAI(2)
Mộng ảnh nông sâu
Ta là kiếp khác
Ta ca;ta hát
Như một gã điên
Rồi lại ngồi thiền
Nghêu ngao kinh Phật
Ta sống thành thật
Ta nói;ta cườI
Đến nẻo đường vui
Ta say với nắng
Ngây thơ trong trắng
Xảo quyệt khôn ngoan
Cuộc đờI đa đoan
Đôi khi đơn giản
Nhiều khi làm bạn
Lắm lúc kẻ thù
.....
Nghe tiếng người ru
Thoát đời dâu bể.
ĐÓNG VAI(3)
Ta dang tay đón yêu thương
Đời trả về đầy chua chát
Có lần khẽ ngân khúc hát
Lại nằng nặng một nỗi niềm
MỗI người có những niềm riêng
Đôi khi đớn đau êm ái
Đôi khi ngọt ngào tê dại
PhảI chăng đó tấn bi hài
Ô hay!Ta là vai chính!
SOI
Soi mình trong đáy thờI gian
Ta mục đồng đầy thơ dại
Soi mình trong thân tứ đại
Ta ngơ ngẩn biết về đâu
Soi mình trong cuộc bể dâu
Ta cứ vô ưu mà bước
Soi ta xuống 1 dòng nước
Lòng nhẹ tựa đám mây bồng!
CÓ CÓ KHÔNG KHÔNG
Vô thường giữa cõi chiêm bao
Có có không không...biết đường nào
Trông người rồi nhìn lại thân xác
Vụt cõi mơ hồ;tan rất mau.
Cõi tạm là đây;quá ưu phiền
Hay là vạn nẻo;tiếng bình yên
Ta ngu ngờ hoài chưa giải được
Nên khóc rồi cười rất hồn nhiên.
BAO GIỜ
Bao giờ mớI thấy lại nhau?
Bao giờ mớI hết chiêm bao lạ lùng?
Bao giờ mắt lệ thôi rưng?
Bao giờ gặp lại vui mừng ngày qua?
Bao giờ nắng bớt nhạt nhoà?
Bao giờ lại sắm thuyền hoa ta về?
Bao giờ hết lối si mê?
Bao giờ bước lại nẻo về xa xăm?
XUÂN&TA
Đốt chút hương trầm đón xuân xa
Nắng mai ru nhẹ áo đôi tà
Xuân thắm mắt môi người cũng thắm
Trời đất thì thầm:mây-gió-ta.
Xuân đang đến nghĩa là xuân đang qua
An lành để lại khắp ngân hà
Thanh tâm khẽ khàng rung phím nhạc
Xuân khứ;xuân hồi;mãi thiết tha
Ngẩn ngơ;ngơ ngẩn gót xuân ngà
Lỡ mai ta biến vào hư ảo
Muôn đời xuân lại đến bên ta.
MỘT KHI LÒNG ĐÃ CHÁN
Một khi lòng đã chán
Ta im lặng quay đi
Nào cần thiết nói gì
Ai ra sao mặc kệ
...
Người khôn ngoan xảo quyệt
Kẻ ngây dại khù khờ
Những câu nói vu vơ
Hay những lời cay độc
Nhìn cuộc sống khó nhọc
Với rắc rối vây quay
Hay muôn vạn hiền lành
Người với người tử tế
….
Cuộc đờI luôn là thế
Khó đoán trước hồI sau…
Mà có như thế nào…
Một khi lòng đã chán…
XIN
Cho tôi đi lạI những buổi chiều
Khi mà thế giới chẳng quạnh hiu
Chỉ làn gió nhẹ bay trong nắng
Lòng bớt u hoài;không hắt hiu
Cho tôi đi lại phố yêu kiều
Bàn chân rất nhẹ;bước thương yêu
Trời êm là cả niềm thương nhớ
Lạc lối nẻo về;vẫn mang theo
Và xin bước lại dốc cheo leo
Hồn cũng ráng theo khói mây chiều
...
Cho tôi lại những ngày thơ ấy
Ngày những đau buồn chưa bước theo.
TƯỞNG
Đôi lúc lại muốn buông xuôi
Vì đời ôi sao khó nhọc!
Còn ta từ lâu khô khốc
Vô cảm trước chính thân mình!
Tìm đâu lạI những niềm tin?
Để ta thong dong bước tiếp!
Nỗi đau như từ số kiếp..
Nặng vai từ lúc lọt lòng
Nhiều khi cứ muốn khóc ròng
Trôi đi hết bao hệ lụy.
Hoa xuân mới đây khai nhụy
Mà giờ bỗng héo uá tàn...
Trái tim đang lúc khô khan
Đời bỗng vang vang tiếng bước:
“Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một cành mai”
CHO NGƯỜI
Khi những lời dối gian cũng phải hết
Còn lại gì;người có nghĩ tới không?
Hay chỉ còn những tối mênh mông
Ta tay trắng;người ngồi trong vô vọng
Trách ai đây;chẳng lẽ lại trách đời?
Ta trẻ dại;cònngười nhiều nông nỗI
Thành suốt đời hai đường thẳng song song
Sẽ cắt nhau ở một điểm dừng
Khi thế gian chẳng còn một ai nữa.
THOÁT
Thắp gió lên;chiều trờ tới bên đồi
Môi khô khốc xin cho ta chút nắng
Tim ngây dại;ta quay về hẻm vắng
Lắng nghe xưa cũng thở tiếng u hoài
Gió xoay mãi trên những tháng ngày dài
Ta chao đảo trong lòng cơn lốc xoáy
Đến khi nào xác thân ta mới thấy
Một bến bờ ta về với trăm năm.
TRẢ
Giữ lại cho nhau khoé môi cườI
Mai về em lấy để mua vui
Và đây;nén lại hồ nuớc mắt
Mai mốt em về sẽ buông xuôi
Mai mốt em về sẽ buông xuôi
Thân xác tan ra với đất trời
Trả lại nhau đây;hương mật ngọt
Giữ lại chi thêm;chỉ rã rời!
HỎI?
Đỉnh cao&vực sâu….
Thấy lại nhau chăng hay đến lúc bạc đầu
Mưa tuôn từ muôn ngàn kiếp truớc
Đến mãi bây giờ vẫn lạnh nhau
Đường trần cho ta chút lao đao
Tình kia chưa thắm đã phai màu
Thắp lại trong nhau ngọn lửa sáng
Hơi ấm đủ nồng để giữ nhau?
RU
Người đi sao thấy quá hư hao
Ta về ôm giấc chiêm bao dỗ dành
"Ở đây thôi ở đây đành"
Ru hồn lạc bước mà thành cơn mưa
Êm êm mưa nhẹ ru hờ
Ru ta giấc mộng;ru nguời xa xăm
Rày đây nguời có về thăm
Ta xin một chút thì thầm.Thế thôi!
THÔI THÌ THÔI THẾ CŨNG XONG
1.Thôi thì thôi thế cũng xong
Rũ bỏ lo toan chẳng chạnh long
Thoát ly trốn chạy cơn giông bão
Văng vẳng xa gần tiếng hư không!
2.Im lặng thì đêm đã tới rồi
Ta ngồi mục ruỗng giữa xa xôi
Lần tìm đến nẻo về lối mộng
Xôn xao với người;tôi với tôi.
3.Ngày vui chưa hết
Đã báo chia ly
Tình chưa đẫm áo
Đã biết phân kỳ.
Ngày trôi chưa hết
Đã thấy lê thê
Đường trần chưa hết
Đã muốn tìm về.
4.Và đôi khi muốn khóc thật to
Nhưng còn biết lấy đâu ra nước mắt
Biển vẫn mặn và lòng thì vẫn đắng
Nhưng khi nào ta lại thấy mình đau?
KHÔNG THỂ
Đã quen với một cõi lặng im
Thức giấc quanh ta vẫn muộn phiền
Quẩn quanh cơm áo; đua danh lợI
Ta thấy ta ngày một đảo điên...
Muốn thoát ly hết những tỵ hiềm
Lần theo đuốc tuệ tới chân nguyên
Biết rằng nơi đây là cõi tạm
Mà cứ dùng dằng chẳng nguôi quên!?!??

Không có nhận xét nào: