Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

Những chiều của người cô độc...

Ở những khung cửa này,ở những ngày Saigon "nghe ngóng tin sang"...với "quầy hoa và quán nhạc êm đềm"...ở "những chiều của người cô độc"... tôi đọc...Khi đọc những trang văn thơ của một cuộc đời nào đó xa tít tắp, tôi thấy một chút mình trong đó...


Nhưng cuối cùng, cuộc đời nào mới là cuộc đời đang xảy ra đây? Cái deja-vu đang xảy ra mới chính là một chút phần đời tôi đang dự phần hay cuộc trường thiên mộng mị này mới là một sự thật bất khả tư nghì?  Hay chỉ là một phản chiếu của một cuộc đời nào đó...

Bởi thế, khi đọc cô ĐMP tôi liền có một va chạm bàng hoàng trong những dòng suy tưởng ngay tức khắc vì (có lẽ) cô cũng đang đi tìm câu trả lời "cuộc đời/ sự thật...nào mới chính là ...cuộc đời/ sự thật...duy nhất/ đúng nhất?!?"

"Từ Socrates, cái biết chỉ có được từ sự hồi tưởng. Sáng tạo là làm ra cái gì trước đó chưa có, nhưng không có sự sáng tạo nào không lấy tư liệu từ trí nhớ. Sự sáng tạo giải quyết, nhìn nhận hoặc đánh giá lại những chất chứa, có lời hoặc là không lời, từ ký ức, của kiếp này hoặc là các kiếp trước nữa.
Hẳn nhiên, thay vì ngồi không, chúng ta cũng có thể chọn kể một câu chuyện khác không phải là chuyện của thời mình. Điều khó nghĩ còn lại là, nếu câu chuyện đáng nói nhất không nói được, thì tất cả những câu chuyện khác đều đã trở nên vô nghĩa..."
Chính thế, tôi không biết sẽ kể câu chuyên nào trên trang nhà này, trên mênh mông của một không gian vừa đa chiều, vừa một chiều này...Câu chuyện về một cơn mơ trong mộng, hay câu chuyện của một cuộc-đời-mơ hay một giấc-mơ-đời...Câu chuyện tôi thật sự muốn kể hay câu chuyện bạn thật sự muốn nghe?
Giữa những thắc mắc bủa vây như thế, tôi đọc...





Một bài thơ lạ của NGUYỄN TẤT NHIÊN

















Không có nhận xét nào: