Mới đọc xong NHÌN LẠI NHỮNG BẾN BỜ - tập "hồi ký" của nhà van tuổi ngọc DUYÊN ANH...và cũng vùa đọc được bài viết này, lưu lại đây...
SÀI GÒN CÒN MÃI DUYÊN ANH
Sài gòn còn mãi Duyên Anh… hay Duyên Anh còn mãi Sàigòn, như những quấn quyện tình yêu với thành phố một thời đã thênh thang trải rộng con đường sự nghiệp hoa niên Duyên Anh.
Anh mới hiểu
Sài gòn trái tim anh, tim đất nước
Anh mới hiểu
Tại sao mình yêu tổ quốc
Và tại sao mình yêu dấu Sài gòn
Em cho anh nhiều, em nhớ nổi không
Tiếng hát thê lương, điệu ru kỷ niệm
Em cho anh no tròn sự nghiệp
Để anh đi làm đẹp cuộc đời
Sự nghiệp văn chương Duyên Anh đi từ những tác phẩm tuổi thơ đến hoa niên, từ đời sống học đường hoa mộng đến hè phố bụi đời cơ nhỡ! Sài gòn cũng như tất cả mọi thành phố lớn khác khắp thế giới từ Paris, Luân Đôn, Amsterdam, New York… đến Hồng Kông hay Thượng Hải đều mang sức sống xô bồ của tuổi trẻ, từ học sinh, sinh viên đầy ắp những trăn trở mộng ước tương lai, đến giới bụi đời cơ nhỡ, giới giang hồ tứ chiến không hề muốn bị câu thúc trong vòng pháp luật, thế giới du đảng yêu cuồng sống vội, chỉ thích giải quyết với nhau bằng luật chơi giang hồ. Tay anh chị nào có máu mặt nhất, chi tiền hào phóng nhất, lăn xả trước mọi hiểm nguy dao búa nhất để bảo vệ cho băng đảng và đàn em có đất sống, nghiễm nhiên sẽ được giới giang hồ tâng lên làm đàn anh, ít ra cũng có nghĩa khí xử sự đẹp theo luật giang hồ.
Trước Duyên Anh chưa có ai đặt bút khai thác mảnh đất tuổi trẻ đầy màu mở nhưng còn bỏ hoang này, nên ngòi bút Duyên Anh hẳn nhiên chiếm trọn cả một giang sơn không đối thủ… sự nghiệp lên cao, lẫy lừng theo mảnh đất Sàigòn hoa lệ!
Em cho anh cả đất lẫn trời
Cả nắng thi ca, cả mưa tiểu thuyết
Em cho anh đếm làm sao hết
Đời yên vui nhờ liếp ấm em che
Đời yên vui nhờ một chốn lui về
Anh thấy rõ ngọn đèn soi cuộc sống
Phóng tầm mắt anh nhìn xa trông rộng
Thế giới ơi, tôi kiêu hãnh có Sài gòn.
Ân tình đồng vọng với Sàigòn là thế! Yêu lắm Sàigòn là thế! Duyên Anh đã tận hưởng trọn vẹn mọi hào hoa của Sàigòn hơn tất cả mọi người nên khi xa Sàigòn vẫn thấy như gần, tình yêu hạnh phúc ngày nào vẫn tinh khôi trước bao tang thương kể từ tháng tư đen phủ xuống phận người.
Sài gòn khăn sô
Mùa xuân tím tái
Để Duyên Anh tự dặn lòng mang thập tự trên vai như mang hồn nước, chờ phục sinh để thấy lại Sàigòn!
Sài gòn
Em đã cho anh hai mươi năm sung sướng
Anh phải van lơn để hứng chịu cơ cầu
Ngày mai, trong ngục tù hay phát vãng rừng sâu
Anh không thẹn khi nói: Anh yêu em tha thiết
Hãy mơn nhẹ nỗi đau, đừng rên xiết
Hãy thinh không niềm bí ẩn trùng khơi
Sài gòn ơi
mãi là em nhé,
Sài gòn ơi ...
Gần lại với thiên đuờng trong cuộc thế là Tình yêu và Hạnh phúc, Duyên Anh đã tự hỏi đất trời, với cả tình yêu hạnh phúc gắn chặt với Sàigòn bằng cả sự nghiệp văn chương một đời ghi dấu nơi “Sàigòn trái tim anh, tim đất nước”. Còn khơi sáng lên cho nhân sinh một triết lý đồng vọng suốt mai sau về Tình yêu và Hạnh phúc như niềm tân trang sáng tạo luôn son trẻ Sàigòn, thành phố lớn như mọi thành phố khác trên thế giới sẽ luôn mang sức sống tràn trề mảnh liệt “Sài gòn ơi, em trẻ mãi chẳng già”.
Sàigòn ơi, còn mãi Duyên Anh.
(Thơ trích từ ”Sàigòn Trường Ca” của Duyên Anh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét