"...phương trời mình đi xa thêm xa/ nghe vàng mùa Thu sau lưng ta..."
#saigon nắng vàng & mưa xanh
#somewhereinsaigon
“Đây, những
cảnh ngàn sâu cây lả ngọn,
Muôn Ma Hời sờ soạng dắt nhau đi.
Những rừng thẳm bóng chiều lan hỗn độn,
Lừng hương đưa, rộn rã tiếng từ quy”
Khộng biết bắt đầu từ khi nào mà tôi có một sự quan tâm & hứng thú tìm hiểu về văn hóa và con người Chăm/ Chàm/ Cham/ Đàng thổ/ Chà/ Hời…Có thể là bắt đầu từ những ngày hè tuổi nhỏ, khi đến vùng Phan Rí Cửa, chứng kiến những trận đánh nhau của bọn trẻ người Kinh và bọn trẻ người Chàm khi bên này đưa đàn bò chăn dắt của mình lỡ bước vào “địa phận” của bên kia, khi nghe những lời rù rì của những người lớn “cẩn thận kẻo bị thư bởi bùa Chàm”…
Về sau, tôi mới cảm thấy mơ hồ đằng sau những đôi mắt buồn hay nhìn xa vắng của những cô gái Chàm nửa chất chứa ẩn nhẫn nửa đau đáu muộn phiền là một hoang liêu bí ẩn gì đó không biết cách chi giải đáp , những u huyền trầm mặc bảng làng đâu đây sau những tháp nắng trên đồi, sự ly loạn và mất mát của một thời hoàng kim cùa cả một dân tộc…
Dân tộc Chàm – dân tộc duy nhất hòa giải và hóa giải 2 tôn giáo từng đối kháng mãnh liệt là Ấn giáo & Islam để tạo thành đạo Bà-ni có một không hai, dân tộc từng gắn bó và rồi mang sầu hận với dân tộc Việt để rồi ai oán Hận Đồ Bàn khắc khoải bao đời nay.
Một thể chế, một vàng son, những phế tích, những giá trị…đã bị mất đi, số phận của dân tộc Chàm, trong một chừng mực nào đó, cũng đồng cảnh ngộ với miền Nam nước này, cũng đã bị xóa sổ và bị hư-vô-hóa. Lẽ đó, mối giao cảm của của tôi với những gì liên quan đến dân tộc này, cũng một phần vun bồi từ đây?!?
Muôn Ma Hời sờ soạng dắt nhau đi.
Những rừng thẳm bóng chiều lan hỗn độn,
Lừng hương đưa, rộn rã tiếng từ quy”
Khộng biết bắt đầu từ khi nào mà tôi có một sự quan tâm & hứng thú tìm hiểu về văn hóa và con người Chăm/ Chàm/ Cham/ Đàng thổ/ Chà/ Hời…Có thể là bắt đầu từ những ngày hè tuổi nhỏ, khi đến vùng Phan Rí Cửa, chứng kiến những trận đánh nhau của bọn trẻ người Kinh và bọn trẻ người Chàm khi bên này đưa đàn bò chăn dắt của mình lỡ bước vào “địa phận” của bên kia, khi nghe những lời rù rì của những người lớn “cẩn thận kẻo bị thư bởi bùa Chàm”…
Về sau, tôi mới cảm thấy mơ hồ đằng sau những đôi mắt buồn hay nhìn xa vắng của những cô gái Chàm nửa chất chứa ẩn nhẫn nửa đau đáu muộn phiền là một hoang liêu bí ẩn gì đó không biết cách chi giải đáp , những u huyền trầm mặc bảng làng đâu đây sau những tháp nắng trên đồi, sự ly loạn và mất mát của một thời hoàng kim cùa cả một dân tộc…
Dân tộc Chàm – dân tộc duy nhất hòa giải và hóa giải 2 tôn giáo từng đối kháng mãnh liệt là Ấn giáo & Islam để tạo thành đạo Bà-ni có một không hai, dân tộc từng gắn bó và rồi mang sầu hận với dân tộc Việt để rồi ai oán Hận Đồ Bàn khắc khoải bao đời nay.
Một thể chế, một vàng son, những phế tích, những giá trị…đã bị mất đi, số phận của dân tộc Chàm, trong một chừng mực nào đó, cũng đồng cảnh ngộ với miền Nam nước này, cũng đã bị xóa sổ và bị hư-vô-hóa. Lẽ đó, mối giao cảm của của tôi với những gì liên quan đến dân tộc này, cũng một phần vun bồi từ đây?!?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét