Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

Tròn 4 giáp số kỷ niệm ĐỆ NHẤT CHU NIÊN tuần báo NGHỆ THUẬT (10/1966 -- 10/2014)


 “Tổ quốc bất khả phân đã phân
 Từ dòng sông từ bản hiệp định kia
 Đất nước mấy nghìn đời không thể mất
 Chỉ một ngày đã mất
 Lịch sử triệu trang vàng một trang đen đã lật..” (Mai Thảo)

Trang đen lật ra, mở theo sau là ngàn ngàn triệu triệu những trang chữ khác bị thiêu hủy, bị bức tử…
Hồn phách của cả 1 dân tộc lao đao, lạc loài trên/ theo/ cùng những trang sách tơi tả…

“…một cuốn sách không phải lúc nào cũng để đọc. trên những chuyến đi có khi tôi mang theo sách chỉ để thấy yên tâm: một thứ gì đó mơ hồ nhưng rất quan trọng tôi còn phải nghĩ; hồn của một thứ gì đó vẫn từ lâu chờ tôi biết về sự hiện diện cùng sự mong manh của nó; nỗi buồn mà một người hay một dân tộc nào đó còn phải đi qua… tất cả đang nằm trong quyển sách này. tôi chỉ cần mở nó ra.
tôi mang theo sách và biết rằng nếu tôi đọc và lặn lội một chút, cuộc đời dù trôi bên ngoài, nó cũng trôi bên trong tôi… chúng ta vừa gây ra mọi khổ luỵ trên đời này, vừa gánh chịu chúng với bao nhiêu ngơ ngác, như thể chúng ta không hề là tác nhân.
chúng ta cũng vừa là chứng nhân, nếu chúng ta có một cuốn sách…
nếu chúng ta mở nó ra. nhưng thường thì không.”
Đọc đoạn trên của Đoàn Minh Phượng , tôi có cảm giác cô đang viết về những trang sách giấu mặt, ngậm ngùi…/ những trang thơ tự hủy, xót xa…/những trang báo oằn mình, đớn đau… cũng như thân phận của 20 năm miền huy hoàng chứa đựng nó – Đó, vừa là thân phận của miền Nam và cũng là nỗi thống khổ của  20 năm văn chương miền Nam …

Đã nhiều những nát tan và thất tán, “của tin còn một chút này” hàng ngày tôi còn gom góp … là tiếng vọng lại những tiếng nói những tâm hồn - những tâmn hồn đẹp, tự do và bát ngát như nắng Tân Định, như gió Đakao…

Doãn Quốc Sỹ trong một bài viết của mình đã ghi:

"Từ sau 1954 đến nay, những người sống chết với đất nước này, đau niềm đau của đất nước này, vươn lên sức vươn bất tuyệt của đất nước này, như VÕ PHIẾN, NGUYỄN MẠNH CÔN..., chúng ta quên họ sau được. Những hoang mang rã rời, những cựa mình bão tố kết tụ nơi những tác phẩm dài ngắn của THANH TÂM TUYỀN, MAI THẢO, DƯƠNG NGHIỄM MẬU, LÊ TẤT ĐIỀU...vân vân và vân vân, chúng ta quên họ sao đượcLàm sao mà quên được những "móc mưa hạt huyền" họ đã khóc cho dân tộc này, và cũng chính những hạt sương mai ấy, họ kết thành muôn ngàn nỗi mừng, mong manh mà trường cửu, nhỏ bé mà muôn vàn tươi mát cho dân tộc này"

Những mặt người, những giọng văn, những ý niệm, những tư tưởng, những xúc cảm… bày biện đủ đầy trên bìa NGHỆ THUẬT kỷ niệm đệ nhất chu niên, 48 năm sau, đọc lại, để nhắc & để nhớ…để tưới tắm hồn người bằng những “móc mưa hạt huyền”…

Những trang sách cũ đã được mở ra…

huyvespa@gmail.com


0001 0002 ]0003 0004 0005 0006 0007 0008 0009 0010 0011 0012 0013 0014 0015 0016 0017 0018 0019 0020 0021 0022 0023 0024 0025

Không có nhận xét nào: