Thứ Ba, 17 tháng 4, 2007

{NIỆM KHÚC HOA VÀNG}(1989)


Khánh Ly . Nhạc Chủ Đề
Khánh Ly Enterprises phát hành tại Hoa Kỳ năm 1989
Produced by Khánh Ly & Hoàng Đoan . Arrangement Lê Văn Thiện . Engineer John Tomlinson . Studio: Digital Master at Futur Disc System Hollywood . Mix by John Tomlinson & Hoàng Đoan . Guitar: Trung Nghĩa & Bill. Violin - Cello: Hollywood Symphone . Photographer: Nguyễn Long

DOWNLOAD HERE:
(nick&pass:nghenhac)


Con tàu tách bến, bóng đêm đã phủ xuống Sài Gòn. Mặt nước đen, im lặng. Tất cả ở đàng sau chìm vào bóng tối. Tôi sắp đi. Tôi sẽ đi xa. Nước mắt tôi nhạt nhòa. Tôi không biết cái gì chờ tôi trước mặt. Tôi không biết. Tôi đã chết rồi. Chết theo Sài Gòn đang hấp hối trong đêm tối. Thoảng trong gió, tiếng khóc, tiếng kêu la, như những mũi đinh cắm vào tim tôi. Không nhìn lại, nhưng tôi biết sau lưng tôi. Trên những con phố thân yêu, những ngọn đèn xanh đỏ vẫn lấp lánh. Tôi tự nhủ. Hãy nhắm mắt lại. Hãy cúi mặt xuống. Hãy tắt đi những ngọn đèn tội nghiệp kia, bởi không bao giờ ta còn thấy lại nữa đâu.

1. Khi Xa Sài Gòn ( thơ: Kim Tuấn, nhạc Lê Uyên Phương)

Anh giật mình ngơ ngác nhìn quanh, không có ai. Một giọt sương đọng trên cành rơi xuống. Sương khuya hay nước mắt em rơi. Kể từ ngày cuộc tình mình chìm theo vận nước lao đao, anh vẫn nuôi giữ cho mình chút mộng ước nhò nhoi. Có thể ngày về, tóc chúng ta không còn xanh nữa, nhưng có hề gì. Em ơi, hãy mở ra xiêm y ngày cũ, cho anh tìm lại chút hương thơm đằm thắm vợ chồng. Hãy thắp lên cho anh ngọn đèn trong căn nhà nhỏ, cho anh nhìn rõ hơn giọt nước mắt vợ hiền. Cho em nhìn rõ hơn những sợi tóc anh đã đổi màu theo năm tháng. Và anh, anh sẽ tìm lại được chính anh trong giọt nước mắt em. Nhưng em ơi, em có còn đó không, ngày anh trở lại.

2. Niệm Khúc Hoa Vàng ( Hà Thúc Sinh)


Cha yêu quý. Con viết những dòng chữ này sau bao nhiêu năm Cha con mình xa nhau. Cha đã ở lại vĩnh viễn ở một nơi con chưa hề đến. Trại cải tạo Lý Bá Sơ. Nhưng con biết ở bên kia thế giới Cha đang vui mừng khi thấy đứa con yêu của Cha sống một cuộc sống tư do. Điều mà Cha hằng mơ ước đã theo Cha về đất. Con bỏ nhà, con bỏ nước ra đi, điều đó không có nghĩa là con bỏ quê hương, quên dân tộc. Cha yêu quý, sẽ có một ngày người Việt nhìn nhau với ánh mắt không còn hận thù. Nhà tù sẽ trở thành trường học. Dạy lại từ đầu bài học yêu thương. Những bước chân vui tự do tung tăng trên khắp ba miền. Những bản tình ca vang lên trong bình minh, trong đêm tối. Ngày ấy, con sẽ về. Con sẽ tìm đến mộ Cha, để nói với Cha rằng, con lúc nào cũng là đứa con yêu của Cha. Đứa con đã nối tiếp giấc mộng không thành, giấc mộng tự do.

3. 1954-1975 (Phạm Duy)

Bạn rất yêu. Mùa Thu ở Paris đẹp lắm. Tôi đã đến ga Lions để thấm thía hơn cái nỗi buồn đưa tiễn nhau đi. Tội đã đến vườn Lục Xâm Bảo để ngậm ngùi nhìn lá vàng lặng lẽ rơi trên những hàng ghế không người. Tôi đã nhiều lần đi một mình giữa hai hàng cây thẳng tắp, vào những buổi chiều, khi mặt trời như đâu lại trên những ngọn cây hai hàng nến thắp giữa lòng Paris. Tôi đã ghé lại rất nhiều quán cà phê trên đường khi bóng đêm chưa tan. Uống một ly cà phê, chờ một ngày mới sắp lên. Tôi đã cầu nguyện biết bao lần ở nhà thờ Đức Bà, rồi ra ngồi bên sông Seine ngơ ngẩn như chàng thi sĩ đi tìm nàng thơ. Chàng thi sĩ có tìm được nàng thơ không? Và tôi, tôi đã tìm được gì. Bạn rất yêu ơi, trong cái mong manh sương khói ở đấy, tôi chỉ tìm thấy đôi mắt bạn, và trong đôi mắt ấy, tôi tìm thấy quê hương tôi.

4. Ta Ở Trời Tây Nhớ Trời Đông ( Thơ Kim Tuấn, nhạc Phạm Đình Chương)



Mười năm ở lại, cái gì đã cho anh đứng vững trong nỗi khốn cùng ở quê hương. Chính là đại dương bao la kia và em. Mười năm ở lại, anh mới thực sự gắn bó với đời sống. Anh mới biết thế nào là nỗi đau của những người mất quê hương ngay khi đang ở trên chính quê hương mình. Anh vỗ về sóng gió, anh cười vui với tử thần. Đại dương nhỏ, nhỏ hơn trái tim anh. Cơn sóng tàn bạo không thể đánh chìm chút mộng ước điên cuồng này. Và chính vì thế, anh đã đi, anh đã đi... Nhưng cơn sóng tàn bạo đã gây nên bao tử biệt sinh ly. Nhưng anh và mọi người vẫn tìm đến. Mơ ước đã thành, chỉ riêng anh đứng lặng lẽ khóc thầm. Em ơi, đời sống, đời sống ở đâu cũng chỉ là những bọt bèo. Anh đã rời nỗi bi thương này để bước vào một nỗi bi thương khác có thể sẽ lớn hơn. Em ơi, nước mắt đã rơi sau cơn giông bão.

5. Dứt Bão Bắt Đầu Nước Mắt ( Trầm Tử Thiêng)


Anh của em. Bây giờ thì em hiểu. Bây giờ thì em biết. Thảm cảnh đã chia lìa chúng ta vĩnh viễn. Anh ở bên kia thế giới. Em lưu lạc nửa vòng trái đất. Nhớ thương anh cũng đành thôi. Nhớ quê hương cũng đành thôi. Tang thương nào đã tàn phá quê hương ta. Giông bão nào đã cuốn trôi, đã dập vùi những người yêu thương nhau. Xa lắm rồi anh ơi. Mất hết rồi anh ơi. Muốn nói một lời yêu anh cũng không được nữa. Muốn khóc cho quê hương cũng không được nữa. Trong bóng tối của cuộc sống, em chỉ còn nghe tiếng đới cô đơn, buồn bã. Em chỉ còn có thể khóc cho chính mình, cho chính thân phận mình mà thôi.

6. Lời Ru Cho Đà Nẵng ( Lời Nguyễn Hoàng Đoan, nhạc Anita Hakko)



Mùa hè đã qua rồi. Bao nhiêu mùa hè đã đi qua ở đây. Em vẫn dửng dưng vì đã không còn những chiều tan học nghe tiếng chân Anh theo em ngập ngừng cùng những cánh phượng rơi trên đường về. Có những buổi chiều công viên vắng lặng, em đi giữa hai hàng cây, mặc cho lá rơi trên tóc, trên vai. Lòng rưng rưng nhớ hai hàng lá me xanh. Ôi! Tại sao có những điều tầm thường, ta tưởng là tầm thường, lại có thể làm cho lòng ta quay quắt đến thế. Lời Anh nói chỉ làm đau đớn em thêm, bởi trái tim em chưa hề già theo năm tháng nên lòng yêu còn nguyên vẹn đó. Vết thương trên da thịt dù lành, cũng còn để lại dấu vết thì vết thương trong tim em làm sao hàn gắn. Thế nên, Anh yêu dấu ơi, gặp lại nhau không, điều đó có cần thiết không, hỡi Anh!

7. Còn Có Bao Giờ ( Nguyễn Đình Toàn)


Em yêu, mười bốn năm qua, Anh ở lại đây, như loài thú co mình trong nỗi lòng giá lạnh. Anh như tượng đá u buồn đứng một mình. Một góc trời nhỏ nhoi, một đời người nhỏ nhoi. Anh ở lại đây, với vết thương trăm năm không ngờ. Em yêu ơi, từng đêm, từng đêm Anh ngẩn ngơ lắng nghe. Hình như có một điều gì gần như niềm tuyệt vọng rơi xuống trong Anh. Bao nhiêu người đã ra đi. Đi về đất. Đi vào lòng biển khơi. Đi vào nơi chốn có tên gọi cải tạo để xóa bỏ tình yêu thương, rồi nằm xuống với hận thù trong đôi mắt không nhắm lại. Anh ở lại đây, Anh đã đưa bao nhiêu người ra đi như thế. Anh cất tiếng cười, trong nỗi gian nan của quê hương, của chính mình mà lệ nhỏ. Em yêu ơi, Anh biết quê hương mình gian nan lắm. Nhưng bỏ đi, Anh không đành lòng. Và Anh vâng chịu không than van. Anh sẽ chết trên căn phần này.

8. Gần Như Niềm Tuyệt Vọng ( Trịnh Công Sơn)



Em yêu dấu. Em đã đi rồi. Một mình anh trong bãi khuya cố tìm trong đêm đen ánh mắt u sầu. Nhưng biển vô tình, biển tàn nhẫn đã đem Em đi. Tiếng hát Em, mái tóc Em, môi thơm Em, nụ cười Em. Và cả mảnh vườn nghèo vàng rực hoa bí, hoa cải, cũng đã theo Em chìm trong bóng đêm của đại dương. Mai kia trên xứ lạ biết Em có còn giữ được trái tim Việt Nam. Hay đời cơm áo sẽ làm Em quên đi mảnh vườn xưa trên quê hương đã quá nhiều khổ đau. Đời đưa ta đến đâu, làm sao ta biết được. Còn bao nhiêu điều Anh muốn nói, nhưng Em đã đi rồi. Đất trời bao la quá, Anh biết tìm Em ở đâu, ta biết tìm nhau ở đâu?

9. Em Theo Đoàn Lưu Dân ( Nhật Ngân)


Mẹ kính yêu. Bao nhiêu năm rồi Mẹ chỉ mơ ước có một ngày bình yên. Bao nhiêu năm rồi Mẹ nằm cam phận nghe tiếng kêu khóc trong bom đạn. Tiếng kêu khóc của những đứa con Mẹ đã cưu mang, Mẹ đã nuôi dưỡng đến lớn khôn. Những đứa con ra chiến trường không trở lại. Những đứa con, những đứa con nào đã đem mã tấu, súng gươm về tàn phá ngôi nhà Mẹ. Nhưng Mẹ ơi, con xin Mẹ, con xin Mẹ đừng khóc nữa. Những đứa con ngoan của Mẹ vẫn còn đây, vẫn còn đây. Mẹ càng nghèo ốm, Mẹ càng tang thương, chúng con càng yêu Mẹ hơn. Chúng con sẽ trở về, chúng con sẽ trở về để thấy Mẹ cười vui. Để thấy những giọt nước mắt hạnh phúc long lanh trong mắt Mẹ hiền, và từ đó Mẹ sẽ có những đên ngủ bình yên.

10. Mẹ Việt Nam ơi ! Chúng Con Vẫn Còn Đây ( thơ Hoàng Phong Linh, nhạc Nguyễn Ánh 9)



Anh yêu dấu, cơn bão từ đâu bất ngờ kéo ngang thành phố, kéo về theo cả những ngày mưa tầm tã. Trong cái lạnh se sắt của những ngày cuối Đông, lòng em càng bồi hồi thương nhớ. Em thương lắm, con đê nhỏ mong manh ôm ấp dòng sông Hồng, mênh mông cuồn cuộn phù sa. Em thương lắm, một miền Trung đất cày lên sỏi đá mà trời vẫn làm cơn lụt mỗi năm. Em thương cả những cụm lục bình bềnh bồng trên sóng nước Cửu Long. Em thương tiếng mưa rơi trên mái tôn trong xóm nghèo lầy lội, từng đêm vang vọng tiếng súng xa. Quê hương em nghèo khổ, điêu tàn. Em thương Anh, bởi quê hương em chính là Anh đó. Nên dù ở bất cứ phương trời nào trái tim em cũng chỉ có hai chữ Việt Nam. Anh yêu, biết đến bao giờ, quê hương mình mới có một ngày được ngủ giấc bình yên. Nếu những mơ ước trong đời có lúc trở thành sự thật thì em xin được có Anh, có Quê hương vì Anh và Quê hương cũng chính là những điều em luôn ấp ủ trong tim em.
+++++
CUỐI CÙNG MỜI MỌI NGƯỜI THAM GIA 1 BUỔI:"ĐẠI NHẠC HỘI"TỔ CHỨC Ở SG TRƯỚC 1975:))


Không có nhận xét nào: