Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2010

Người xa như hình bóng...

Qúa khứ chỉ có thể là…quá khứ khi nó đã mất đi…
Và tương lai cũng thế, nó chỉ được gọi tên khi nó còn chưa đến…
Có những thứ, chỉ thực sự hiện hữu…khi nó đã chết đi, hay còn mơ hồ trước mặt… Có những thứ dịu dàng nhất khi chính nó đang đâm ta những nhát chém vô hình…
Ngày còn bên nhau, mình biết là sẽ có ngày chia tay..
Những ngóng chờ, những quấn quit, những chứa chan, những tuyệt dịu….giờ đi xa như hình bóng, còn gặp lại nhau chăng?
Anh biết, em đang ngồi đó, đang đi trên con đường đó, đang suy nghĩ về chuyện đó. Nhưng giờ đây, anh không thể cùng ngồi, cùng đi, và cùng suy nghĩ… chung 1 chỗ ngồi, chung 1 con đường, chung 1 câu chuyện được nữa rồi…
Không hẹn mà đến, không chờ mà đi…có gì đâu, đời sống luôn vô thường như thế….và anh biết, tình yêu của chúng ta cũng chưa đủ để thoát khỏi sự vô thường…bất thường đó!
 Anh sai hay em sai, giờ trách nhau còn được gì? Khi tất cả đã vỡ vụn như hàng nghìn giọt sương, tan biến vào không trung không vết tích….
Ừ, thôi em về! Chiều mưa giông tới....
Và trong lòng anh, mưa bão cũng tơi bời!

Không có nhận xét nào: