Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011

...trong nỗi buồn vàng!

Tôi chào giã biệt thành phố H. , giã biệt những hanh hao và héo hắt (chứ không phải ...hiu hắt, vì quả tình, H. chẳng hiu hắt chút nào)...như tôi vẫn thường thấy, và cảm nhận...ở hầu hết những tỉnh phía Bắc à tôi có dịp đi ngang...

Một cuộc tái ngộ chớp nhoáng và tưởng chừng không bao giờ có thể, cũng vừa đủ để xua đi cái cảm giác khó chịu ở thành phố này..Dưới những tán phượng đỏ rực như màu máu, nhưng sau tôi chỉ thấy toàn màu vàng...vàng hiu hắt, vàng úa tàn tạ, và nhuộm vàng cả hồn tôi.....PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket

Photobucket
(vàng từ bờ tường đến con sông, từ những nụ vàng nhỏ nhoi đến những cánh hoa ngập ngừng., từ những con dốc hoang vắng cho đến những ánh nhìn vàng hiu hắt.....trong một thành phố đỏ rực rỡ với cái nắng oi ả)

Trên chuyến xe đi từ H đến Q., trên xe, vài ba anh thanh niên người Bắc ca vang nhạc Trần Thiện Thanh, vang vang luôn cả.."chờ cho quê hương mình chung một màu cờ"....họ có biết là mình đang làm một cái việc mà người ta gọi là "tôi chối từ tôi" không nhỉ????...mỉm cười, không biết cười vui hay cười buồn!


Tôi nhớ đến bài thơ này...PhotobucketPhotobucket


....và đêm đã đi ngang, để lại trong không giang một vệt đắng..rất mỏng...từ tiếng hát Thái Thảo "...Từ khi ta tiễn người..."

http://music.hatnang.com/node/17121

Từ khi ta tiễn người
Về cuối chân mây xa vời
Về với áo sinh hững hờ
Người hỡi ta một mình lẵng lẽ
Quay về dĩ vãng xưa
Âm thầm như lá rơi.

Thoáng như một giấc chiêm bao
Như ngọn gió lao xao
Hồn đã chết đêm nào
Chết trên ngày tháng xa mờ
Bên tình cũ dật dờ
Trên vùng tưởng nhớ xưa.

Xa nhau cách qua muôn trùng khơi
Nhớ trong ân tình cũ với dư hương ngày qua
Người đến nhặt cánh hoa Pen see
Về ép lên trang thơ
Gởi người thương và nhớ.

Lặng lẽ chìm trong chiều rơi
Ta đứng nhìn hồn bước chơi vơi giữa trời
Tìm dĩ vãng thơm mùi cười
Vạt nắng tan dần vào chiều vắng
Loang từng vết xanh xao trên hồn ta buốt đau.

Rồi đây không biết còn
Mầu mắt em mang khung trời
Đầy ánh sao rơi đêm gầy
Ngày mai ta tìm về mùa đông
Có từng áng mây hoang
Đem buồn tô mắt em.

Gió bay làn tóc mây mưa
Theo ngày tháng thương đau
Người vẫn khóc âm thầm
Lối xưa mờ dấu chân người
Mảnh hồn cũ dật dờ
Bên bờ con sóng xưa.

Xa nhau nhớ nhau trong mùa thu
Lá rơi bên thềm cũ
Ngỡ như linh hồn hoang
Người hỡi về với nhau đêm nay
Về chết trong dư hương
Một mùa thương và nhớ.

Dù biết tình đã tàn theo
Cơn lũ nào lệ đã khô trên môi người
Lệ héo hắt theo tuổi đời
Đường mây chưa trọn một tình yêu
Khung trời đó riêng ta
Nghe tuổi mình đắng cay

Ừ, mà tôi đưa người hay,,,tôi đưa tôi????
Photobucket Photobucket

4 nhận xét:

TRI MINH nói...

những gì xa xưa dù cho khi nhìn lai nó đã cũ nát nhưng vẫn mang trong đó ..những ngày xưa ấy

..Gió Heo May nói...

Chắc là thành phố HP , phải ko ...Quê nội chị đấy nhưng chưa lần về ..
Chị yêu những hình ảnh tĩnh _ quá tĩnh _ mà H nhặt được sau chuyến đi và trong nỗi buồn vàng ...Chị lấy vài tấm nhá

Thuan Nguyen nói...

Tôi đưa người hay tôi đưa tôi thì cũng đã là quá khứ ..để một lúc bất chợt nhớ đến , thấy cái được còn lẫn lộn để lại càng trầm mặc.

[H]UY! vespa nói...

@minhtamtri: hoàn toàn đồng ý:)
@chị Gió: dạ, đúng là nó đó chị:)..em có đi Halong Bay..mà xấu hơn tưởng tương nhiều, quá thất vọng, bị hét giá nữa:)
@chị Thuần: dạ, nhiều khi cũng cần những phút trầm mặc và cho phép mình tồn tại trong một nỗi buồn (vàng, xanh, hay đỏ....hay bất cứ màu gì) như thế...thì đời sống mới là...đời & sống, đúng không chị?:)