Thứ Năm, 5 tháng 4, 2012

ở đâu đó trong hồn, một điệu blues...buồn bã

Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc

Mây trên trời xuống phủ ở trên vai

Màu phương cảo pha mờ trên nét ngọc

Bước ngại ngùng nẻo mộng mấy lần sai 


Em có định sẽ cùng ai kể lể

Một nỗi đời hư huyễn giữa chiêm bao

Vừng hiu hắt nguyệt hờn mây nhỏ lệ

Một mùi hương nồng tụ ở nơi nào


Câu chuyện ấy một lần em đã rõ

Để bây giờ không thể lại phanh phơi

Đường đi xuống khung trời sương lổ đổ


Hờn dung nhan em có sợ bên người?

Con mắt ấy vì sao em khép lại

Làn mi kia em thử ngước lên nhìn

Vòng tay đẹp như cành xuân thơ dại


Ngón la đà sao chẳng chịu đưa tin

Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc

Lùa chân mây về ở dưới chân trời

Bước vội vã một lần nghe gót ngọc

Giẫm trang đời lá rụng uá thu phai.

Bùi Giáng


HẠT MƯA
RƠI
BAO LÂU?

ra đường vào những ngày mưa tôi hay mang theo 1 quyển TN... để có thể ghé vào một nơi nào đó trú

 ẩn...cả thân và tâm...những cơn mưa rạt rào cách ngăn khỏi tôi qua 1 màn kính...còn những cơn mưa chữ

 nghĩa thì ồ ạt xâm chiếm tôi...trong 1 khoảnh khắc nào đó...tôi thấy mình vừa rời khỏi đây..và biết rằng

 mình đang đi tìm một bình an khác...qua văn chương...


 

"...NHỮNG CẶP MỐI đã YÊU nhau trước khi rụng cánh trong BÓNG TỐI. Những cặp mối thèm nhau đã rủ

 nhau bay ra khỏi gò mối trong một khoảng thời gian ngắn vào đầu mùa mưa để dập vùi nhau cho cánh

 rụng xuống, cho đời tàn, cho tình yêu chết. Tình yêu chết và mối mù lòa. Tình yêu chết và mối phá phách

 căn nhà gỗ. Tình yêu chết nhưng mối không tự tử. Mối sợ cái chết như loài người sợ cái chết. Tình buồn vô

 cùng. Suốt một đời chỉ một lần yêu, một lần rụng cánh...Những con mối ở trên trần nhà kia gặm nhấm gỗ

 để quên buồn. Nếu đừng yêu nhau thì những con mối ở trên trần nhà kia không bao giờ buồn...

CƠN ĐIÊN TÍM (TÚY HỒNG)..
...
trong 1 chiều Saigon tím!



"ngày sương thành phố dâng mùa 

bóng thu chìm tịnh cành thưa khởi vàng 

tôi hoài trên bước lang thang 

yêu em vô lượng mà man dại buồn ..."

(BÓNG SƯƠNG - HOÀI KHANH)

Khi miên man đi dưới một chút mưa hồng của Saigon , những câu thơ Hoài Khanh như thế đã cuống quýt

 cuốn lấy tôi...và lang thang...và dìu dặt...

"Tay anh còn vuốt nỗi gì chưa tan?"

(NỖI SẦU VUỐT TÓC- HOÀI KHANH)


LÚC NGƯỜI CHẾT - DU TỬ LÊ

hãy mang đi hồn tôi 
một hồn đầy bóng tối 
một hồn đầy hương phai
một hồn đầy gió nổi

hãy mang đi hồn tôi 
một hồn đầy mắt đỏ
mưa nối liền vai người 
buồn nối liền thân tôi
tình nối liền nỗi chết

hãy mang đi hồn tôi 
một hồn đầy bão rớt 
một hồn đầy điên mê
một hồn đầy mộ địa 

hãy mang đi hồn tôi
một hồn đầy môi người
một hồn đầy tóc rối
một hồn đầy máu tươi
một hồn đầy tay siết
một hồn đầy ngực thơm
chân đưa lời cáo biệt

hãy mang đi hồn tôi 
một hồn đầy côn trùng 
một hồn đầy tháp chuông 
ngân nga lời báo tử. 

hãy mang đi hồn tôi
khi cuộc tình đã chết 
còn lời nào cho vui 
còn mắt nào cho tủi

hãy mang đi hồn tôi
một hồn đầy trái rụng
đời đã đời chia đôi
tình đã tình khốn nhục

trước khi người phải chết
nhớ một lần đêm nay
mưa đắp mềm vai người
buồn đắp mềm thân tôi
quanh ta đời đã lụn

(10-70) 



* Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Đình Chương phổ nhạc với tựa đề “Khi Cuộc Tình Đã Chết”


Những buổi chiều ngơ ngác 
Nắng vàng trên phố mông mênh 
Một sợi khói vàng lên 
Một người đàn ông mắt buồn 
Hoa tím đã tím hơn 
Từ buổi chiều ly biệt 
Ở đâu đó trong hồn 
Một điệu blues buồn bã 
Lá rơi đầy hai vai 
Ngày qua ngày qua lặng lẽ 
Hoa tím đã tím hơn 
Từ buổi chiều ly biệt 
Người đàn ông mắt buồn 
Một hôm không còn thơ ấu 
Những chiều ngồi lặng im 
Nhìn hoàng hôn rơi đầy nghõ 
Người đàn ông mắt buồn 
Ngủ thiu hay là đang chết 
Từ buổi chiều ly biệt 
Hoa tím đã tím hơn .


Cũng như LUP, đem đến cho đời những bài ca như những lời sấm truyền

 cho tình yêu, TCS...cũng để lại cho

 mình, cho người những lời sấm truyền như vậy, về thân phận - về

 những cuộc tình, mà trong cuộc sống,


 đến 1 lúc nào đó, dường như, thấy là, ông đang viết, đang nói, đang

 hát... cho riêng mình, cho riêng

 (chúng) mình mà thôi!

"...Càng yêu ta càng thấy có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ.

 Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay

 đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi

 mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì

 có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được

 yêu thì một người khác cũng đang

 đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và

 cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà

 giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.
.
.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù

 sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và

 phụ người hình như cũng vậy mà



 thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất.

 Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi

 trong lòng một nỗi ngậm ngùi.
.
.
Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao

 giờ quên được. Mượn cuộc tình này


 để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá

 ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên

 ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ

 mãi một lòng nhớ nhung.
.
.
Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người.

{CUỐI CÙNG THÌ TÌNH YÊU CŨNG

 KHÔNG GIỮ ĐƯỢC NGƯỜI MÌNH YÊU}!!!???
.
-Trịnh Công Sơn-


MỘT NGÀN GIỌT NƯỚC MẮT CHO TÌNH YÊU!

------------

Tất cả các hình được chụp bằng iphone:)

9 nhận xét:

Hanh My nói...

Tự sự một mình hả Huy?Đừng puồn...
Chúc buổi chiều bình yên..nha !

..Gió Heo May nói...

Mấy bài thơ hay quá ...tối chị sang đọc lại nhé H

MinhTam . nói...

Cảm ơn a.Huy !

Thuan Nguyen nói...

Thật cố gắng nhưng không thể đọc được hết entry vì màu font đỏ chói..Huhu

[H]UY! vespa nói...

@hanhvu:uhm, cũng có thể là vậy...nhưng viết xong rồi thôi, chỉ là 1 chớp nhoáng rung cảm cùng những gì xung quanh mình thôi:)
@ chị GIÓ: DẠ, EM tặng chị thêm bài MỘT BUỔI TRƯA đã được phổ nhạc nè chị, nghe cũng rất hay:)
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mot-buoi-trua-Quang-Hao/IW8ADUC8.html
@mt: enjoy em:
@chị THUẦN: em không hiểu sao máy của em bị lỗi font và màu cho multiply, chỉnh màu này lại cho màu khác...em đã chỉnh lại theo cái màu nhìn duoc nhất:)

Thuan Nguyen nói...

Chị đọc được rồi .Đây là những bài viết hay chị đã từng đọc , Cám ơn em đã "lục lạo " mọi ngõ ngách cũ kỹ của hồi ức , đủ khiến mình xao xuyến , chẳng hạn như bìa tạp chí Văn quen thuộc

Cô Em rực rỡ nói...

tàn cây bóng nắng được bắt rất trọn, nỗi lòng của những người xa lạ có thể gặp nhau thế này quả là một điều tuyệt.

[H]UY! vespa nói...

@Nàng mèo: tàn cây nhưng mà là bóng...mưa:)...quả nhiên điều bạn nói thật tuyệt! mình cũng thấy như vậy..
(và cách bạn nói nghe..giống những nhân vật trong những quyển truyện Đài Loan của Thái Trí Hằng...mà dạo gần đây mình rất thích, tuy mình là 1 người anti-China,lol):))

Cô Em rực rỡ nói...

Mình cũng bị dội với thể loại diễm tình Trung Quốc, tuy nhiên nếu tình cờ nghe qua tên của mình thì ai cũng sẽ hỏi "bạn có phải là người Tàu không?" rõ khổ :))