Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012

{iphonegraphy 2} - Saigon - nỗi im lặng dữ dội...

"Saigon là thành phố của những bước chạy theo ngày ... "

Saigon mở ra muôn nghìn hồng tía những sắc màu... như nhà văn Bửu Ý từng nói Ở Saigon, "ánh sáng rất sáng, bóng tối rất tối, ánh sáng ngay giữa khuya, bóng tối ngay trong chiếc xe chạy giữa ngày: những đối cực tiếp giáp nhau, hoán vị, bao hàm nhau..."

NHƯNG, Có những lúc Saigon đáng yêu và đáng nhớ hơn nhờ những sự im lặng...Nỗi im lặng dữ dội!..."một con đường nhỏ buổi trưa vắng , một góc phố đêm chỉ còn ngọn đèn vàng nhấp nháy , một ánh đèn đường chếch bóng, một cơn mưa khuya , tiếng gõ của xe mì dạo, tiếng kinh koong của chiếc xe xích lô , tiếng lá rụng xuống hè đường ... nó là tiếng nói của im lặng ..của một Saigon đằm thắm giấu mình trong những ồn ã đời thường .."

Một Saigon trong veo !!!

....đó là những im lặng "dữ dội"  mà cũng rất dịu dàng...mà Saigon đang mang trong lòng, đó là những lời im lặng..đa ngôn, im lặng để lắng nghe, im lặng để nhìn lại...cũng như DUYÊN ANH (lại DUYÊN ANH) đã từng nói về Saigon
"Hãy thinh không nhé, hãy trùng khơi. Hãy im lặng đến thời lên tiếng. Vì tiếng em cao vọng tuyệt vời"!!!

Saigon, Saigon, Saigon,,,"Tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi", tiếng động nào thôi thúc được gọi lên trìu mến, mãi mãi, không ngừng!

huyvespa@gmail.com

IPHONEGRAPHY 1: SAIGON SAIGON SAIGON<---






















(hình này của Hoàng Quân)

(HQ)






SÀI GÒN RA ĐƯỜNG
Duyên Anh

Sài gòn ra đường không áo dài
Em sợ đang mùa gió chướng bay
Gió bay cuốn hút mùi hương cũ
Chỉ để riêng mình ta ngất ngây

Sài gòn ra đường không phấn son
Em sợ rừng sâu gỗ giận hờn
Chinh phu gió cát nghìn phương lạnh
Chinh phụ nào ham chuyện lược gương

Sài gòn ra đường không thích cười
Em sợ đèo cao lệ đá rơi
Nên đã mùa đông về tạm trú
Đã về sương tuyết phủ niềm vui

Sài gòn ra đường không líu lo
Em sợ âm vang động cõi hờ
Hãy nghe hơi thở còn xao xuyến
Trong đáy hồn nhau gọi ước mơ

Sài gòn ra đường không giống ai
Tóc mây lớp lớp khói u hoài
Mắt chim khuyên đã diều hâu hết
Cúi xuống nhìn lên vẫn ngậm ngùi.



















Em có nhớ căn nhà xưa bên khu vườn cải
Nơi những sớm mai nằm nghe nắng RÒN trên mái
Ở đó có những lũ sên bò quanh
Những vết nứt rêu tường xanh
Có tiếng nước soi trời trong
Ở đó có lá cuốn xoay ngoài song
Có gió mát đêm bình yên
Có những tiếng chuông gần lắm
Vang cùng tiếng cầu kinh ngân nga
Nghe qua sân giáo đường
Từng ngày nghe đã quen

Ở đó có những tháng năm buồn tênh
Khốn khó quyết nuôi tình duyên
Đã trốn thoát qua nhiều phen

Ở đó có thấy nghĩa trang kề bên
Có tiếng khóc hơi đèn nhang
Có những sớm em tìm đến
Với những đóa hồng
Khép nép giữa vòng tay ôm
Theo sau lưng em có chiếc lá MỪNG 
Đã đổi màu xanh lấy hương nồng

MÔT CHIỀU ÊM


RỪNG TRONG THÀNH PHỐ


NGÕ VẮNG












Tạ lòng Sài Gòn

Cảm ơn Sài Gòn đã khóc giùm tôi
Đêm xa xưa năm nào như quên hết
Lạ lùng không quên những dòng nước mắt
Quay lưng rồi còn lạnh chéo khăn tay

Cảm ơn Sài Gòn giữ mãi màu mây
Đêm xuống thấp mây vẫn xanh màu ngọc
Phải chi trong hành trang mang theo Sài Gòn được
Giờ trở về không nhầm cửa nhà ai

Cảm ơn Sài Gòn đã bắt tay tôi
Trưa nắng chang chang lòng vừa đủ ấm
Tưởng đã quên ngày đi xa ngàn dặm
Lệ khô rồi mà mắt vẫn đỏ hoe

Sài Gòn ơi, mình thương nhớ làm chi?
Mây ký ức biết ngày nào tan hết
Mưa kỷ niệm theo mái tôn nhỏ giọt

Ướt lòng ai khúc hát đợi mưa về
Cảm ơn Sài Gòn không nỡ quên đi
Người phương xa không hẹn ngày gặp mặt
Đêm Phú Nhuận quỳnh hương còn thơm ngát
Chiều Bạch Đằng chờ sóng vỗ ven sông

Nắm tay Sài Gòn chạy theo vòng cung
Vòng bùng binh về Hàng Xanh thuở trước
Rẽ tay phải nhớ Quán Tre quen thuộc
Phan Kế Bính đường xưa còn nhốt tuổi hai mươi?

Cảm ơn mắt người còn dám nhìn tôi
Người hôm qua, người hôm nay không khác
Đêm không khô vì mưa thương còn dột
Khoảng trống nào trong trí nhớ y nguyên

Tháng năm dài còn chờ chạm môi hôn
Trưa Lữ Gia chiều về ngang Tân Định
Đạp xe vội cho tình yêu sóng sánh
Vuốt mặt xong còn thơm vạt áo người

Cảm ơn Sàigon cho đêm chút mưa rơi
Đã bao lần mưa dịu dàng nhắc nhở
Xin ai đừng -quên – nhớ vòng tay cũ
Đưa người đi lại ngong ngóng người về

Tạ lòng Sài Gòn không nỡ trách người đi
Vĩa hè xưa còn dấu chân quen bước
Ngày trở lại bàn chân chưa tỉnh giấc
Tưởng còn lang thang tận cõi xa nào

Giữa lòng Sài Gon ai nỡ chối từ nhau…

Trần Kiêu Bạc



9 nhận xét:

..Gió Heo May nói...

H nói về Saigon sao mà thương đến thế ...

Hanh My nói...

Hình ảnh sao thấy dường như có chút cũ kỹ và đượm buồn... chắc tại ram màu hơi tối ha !!!Thanks nhá! Ngày vui ...
MH

[H]UY! vespa nói...

@chị Gió: dạ, thương thật mà chị:)..."những trầm khơi bất tận"..
@hanhvumeoti: dụng ý của H là vậy mà...ngày yên bình nhé!:)

MinhTam . nói...

Một trăm năm nửa thì vẫn là...." Saigon đẹp lắm Saigon ơi, Saigon ơi ! "

Cô Em rực rỡ nói...

những con đường, hàng quán, góc cafe và những tòa nhà gần như thân thuộc với em, riêng tấm cuối, là ở nơi nào vậy anh? Dinh Độc Lập à :D

[H]UY! vespa nói...

@nangmeo: đúng rồi em:)

jean-claude solexine nói...

Superbe ces photos de Saïgon, que de merveilleux souvenirs !!! Merci beaucoup...

[H]UY! vespa nói...

merci beaucoup!:) où êtes-vous?, solex3800?:)

"Belles journées, souris du temps,

Vous rongez peu à peu ma vie"...:)

APOLLINAIRE

jean-claude solexine nói...

De la région parisienne, mon grand-père a vécu au Tonkin et je suis allé à de nombreuses reprises à Saïgon ! J'écris actuellement des pages sur l'histoire du Vietnam et des vietnamiens de 1945 à 1975.
Nostalgique cette phrase d'Appolinaire !