Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

..."người quên vẫn quên, người thương vẫn thương"

Photo: "...Đàn chim bé nhỏ ngập ngừng Nhẹ nương gió đưa về khoảng trời cũ ... Một mình ta đứng nhìn mối tình duyên tan theo Thời gian như ngừng trôi giữa chiều tàn tạ Thầm gọi tên người đã vắng xa phương trời Cuộc tình như cơn lốc mang theo hồn người vào trùng dương khép kín u mê ngàn đời..."(TCP)


"...Đàn chim bé nhỏ ngập ngừng
Nhẹ nương gió đưa về khoảng trời cũ
...
Một mình ta đứng nhìn mối tình duyên tan theo
Thời gian như ngừng trôi giữa chiều tàn tạ
Thầm gọi tên người đã vắng xa phương trời
Cuộc tình như cơn lốc mang theo hồn người
vào trùng dương khép kín u mê ngàn đời..."(TCP)
 

Photo: ANAPANASATI  ANA là thở vào, Apana là thở ra, Sati là niệm, là nhớ, là nghĩ. Chỉ có vậy thôi sao? Chỉ vậy! Thở vào thở ra thì ai chẳng thở/ Vậy thì có gì hay? Cái hay, cái "bí quyết" nằm ở chữ niệm. Niệm ấy là nhớ, nghĩ. Nhớ cái thở. Và, nghĩ về cái thở...Thì ra khi ta thực sự nhớ về nó (chánh niệm), ta sẽ quên mọi thứ trên đời. Cứ y như 1 cái công tắc, bật qua bật lại. hoặc nhớ  chuyện nọ chuyện kia thì quên cái thở, nhớ cái thở thì quên chuyện nọ chuyện kia. Niệm không chỉ là NHỚ mà còn là NGHĨ nữa. Có gì hay để NGHĨ về cái thở?  Có đó. Sẽ giật mình thấy đời người chẳng qua là 1 hơi thở. Lúc sanh hít vào một hơi. Lúc tử hắ ra một cái. Khoảng giữa là những lăn tăn,,,,Lăn tăn mà cũng bày đặt tham lam, sân hận, khổ đau,,,,Ngàn xưa, ngàn sau nó đến nó đi ung dung...tự tại ngoài ta, chẳng cần biết có ta trên cõi đời... (ĐỖ HỒNG NGỌC)

ANAPANASATI 
ANA là thở vào, Apana là thở ra, Sati là niệm, là nhớ, là nghĩ. Chỉ có vậy thôi sao? Chỉ vậy!
Thở vào thở ra thì ai chẳng thở/ Vậy thì có gì hay? Cái hay, cái "bí quyết" nằm ở chữ niệm. Niệm ấy là nhớ, nghĩ. Nhớ cái thở. Và, ng
hĩ về cái thở...Thì ra khi ta thực sự nhớ về nó (chánh niệm), ta sẽ quên mọi thứ trên đời. Cứ y như 1 cái công tắc, bật qua bật lại. hoặc nhớ chuyện nọ chuyện kia thì quên cái thở, nhớ cái thở thì quên chuyện nọ chuyện kia.
Niệm không chỉ là NHỚ mà còn là NGHĨ nữa. Có gì hay để NGHĨ về cái thở? 
Có đó. Sẽ giật mình thấy đời người chẳng qua là 1 hơi thở. Lúc sanh hít vào một hơi. Lúc tử hắ ra một cái. Khoảng giữa là những lăn tăn,,,,Lăn tăn mà cũng bày đặt tham lam, sân hận, khổ đau,,,,Ngàn xưa, ngàn sau nó đến nó đi ung dung...tự tại ngoài ta, chẳng cần biết có ta trên cõi đời...
(ĐỖ HỒNG NGỌC)

Photo: "...Tối qua tôi đốt trầm đọc một cuốn sách nói về tà kiến. Đã nói là tà kiến thì đừng có tin theo. Ừ, thì không theo, nhưng tôi không thể không hiểu tại sao có nhiều anh Ấn độ thời xưa lại bảo là không có gì thay đổi con người được, tám mươi tư ngàn nhân với ba trăm năm vẫn vậy. Có một anh, tên là Pakudha Kaccayana (sống vào thời Phật), nói rằng vũ trụ có bảy nguyên tố bất biến không bao giờ mất đi, không có gì thay đổi được: đó là đất, nước, lửa, khí, niềm vui, nỗi buồn, và cuộc đời.   Yêu không?..." (Đoàn Minh Phượng)...  Còn hình này mình chụp ở T... Buồn không?

"...Tối qua tôi đốt trầm đọc một cuốn sách nói về tà kiến. Đã nói là tà kiến thì đừng có tin theo. Ừ, thì không theo, nhưng tôi không thể không hiểu tại sao có nhiều anh Ấn độ thời xưa lại bảo là không có gì thay đổi con người được, tám mươ
i tư ngàn nhân với ba trăm năm vẫn vậy. Có một anh, tên là Pakudha Kaccayana (sống vào thời Phật), nói rằng vũ trụ có bảy nguyên tố bất biến không bao giờ mất đi, không có gì thay đổi được: đó là đất, nước, lửa, khí, niềm vui, nỗi buồn, và cuộc đời.

Yêu không?..."
(Đoàn Minh Phượng)...

Photo: "...NHỮNG CẶP MỐI đã YÊU nhau trước khi rụng cánh trong BÓNG TỐI. Những cặp mối thèm nhau đã rủ nhau bay ra khỏi gò mối trong một khoảng thời gian ngắn vào đầu mùa mưa để dập vùi nhau cho cánh  rụng xuống, cho đời tàn, cho tình yêu chết.  Tình yêu chết và mối mù lòa. Tình yêu chết và mối phá phách căn nhà gỗ.  Tình yêu chết nhưng mối không tự tử.  Mối sợ cái chết như loài người sợ cái chết.  Tình buồn vô cùng.  Suốt một đời chỉ một lần yêu, một lần rụng cánh...Những con mối ở trên trần nhà kia gặm nhấm gỗ để quên buồn. Nếu đừng yêu nhau thì những con mối ở trên trần nhà kia không bao giờ buồn..."  CƠN ĐIÊN TÍM (TÚY HỒNG)..

"...NHỮNG CẶP MỐI đã YÊU nhau trước khi rụng cánh trong BÓNG TỐI. Những cặp mối thèm nhau đã rủ nhau bay ra khỏi gò mối trong một khoảng thời gian ngắn vào đầu mùa mưa để dập vùi nhau cho cánh
rụng xuống, cho đời tàn, cho tình yêu chết. 
T
ình yêu chết và mối mù lòa. Tình yêu chết và mối phá phách căn nhà gỗ. 
Tình yêu chết nhưng mối không tự tử. 
Mối sợ cái chết như loài người sợ cái chết.
Tình buồn vô
cùng. 
Suốt một đời chỉ một lần yêu, một lần rụng cánh...Những con mối ở trên trần nhà kia gặm nhấm gỗ để quên buồn. Nếu đừng yêu nhau thì những con mối ở trên trần nhà kia không bao giờ buồn..."

CƠN ĐIÊN TÍM (TÚY HỒNG)..

Photo: Saigon sáng nắng chiều mưa..Khi ghi lại khoảnh khắc này, mình có 3 suy nghĩ: "Lý Lê Trần và còn ai nữa" (Phạm Duy) "Phan Đình Phùng tạm trú nơi đâu  Trần Quý Cáp hộ nào chứa đó ôi, Cần Vương trăm năm cũ  Cũng biển dâu dâu biển dưới mồ" (Duyên Anh) & những con đường tôi đã đi qua "..khi cảm thấy cô đơn, như hôm nay, tôi lại muốn đi đến một thành phố nơi tôi không hiểu ngôn ngữ của họ và họ không hiểu ngôn ngữ của tôi, cũng không hiểu ngôn ngữ thứ ba, là tiếng Anh. Tôi thích cảm giác lạc loài ở một nơi như vậy hơn là lạc loài ở ngay chính thành phố của mình. Sự lạc loài ở một thành phố lạ là sự lạc loài ở bên ngoài, còn ở thành phố của mình nó ở bên trong..." (Đoàn Minh Phượng)

Saigon sáng nắng chiều mưa..Khi ghi lại khoảnh khắc này, mình có 3 suy nghĩ:
"Lý Lê Trần và còn ai nữa" (Phạm Duy)
"Phan Đình Phùng tạm trú nơi đâu 
Trần Quý Cáp hộ nào chứa đó
ôi, Cần Vương trăm năm cũ 
Cũng biển dâu dâu biển dưới mồ" (Duy
ên Anh)
& những con đường tôi đã đi qua
"..khi cảm thấy cô đơn, như hôm nay, tôi lại muốn đi đến một thành phố nơi tôi không hiểu ngôn ngữ của họ và họ không hiểu ngôn ngữ của tôi, cũng không hiểu ngôn ngữ thứ ba, là tiếng Anh. Tôi thích cảm giác lạc loài ở một nơi như vậy hơn là lạc loài ở ngay chính thành phố của mình. Sự lạc loài ở một thành phố lạ là sự lạc loài ở bên ngoài, còn ở thành phố của mình nó ở bên trong..."
(Đoàn Minh Phượng)

Photo: ..."người quên vẫn quên, người thương vẫn thương"...Sáng , trong cơn mơ màng, X lặng lẽ rời đi và ...đã mở sẵn bài này với đúng version giọng DUY TRÁC mình yêu thích trong CD cuối cùng "GIÃ TỪ" sự nghiệp của ông....từng tiếng động như khua vang ...và ngưng bặt trong 1... sát na... chết nào đó...nhưng ...ôi, "nghe tiếng hát chưa nhạt tan" ... từng nhịp buồn và rời của bài hát, những tiết điệu trầm lắng mà đủ sức làm bàng hoàng thất đảm...những ảnh tượng ảo tưởng và lướt thướt trôi...để đưa ta lại 1 vùng trời mà ta biết chắc rằng sẽ ...chẳng còn bao giờ gặp lại được nữa đâu..."người thương vẫn thương, người quên vẫn quên"...!!! http://mp3.zing.vn/bai-hat/Dung-lua-doi-nhau-Duy-Trac/IWZBB08Z.html

..."người quên vẫn quên, người thương vẫn thương"...Sáng , trong cơn mơ màng, X lặng lẽ rời đi và ...đã mở sẵn bài này với đúng version giọng DUY TRÁC mình yêu thích trong CD cuối cùng "GIÃ TỪ" sự nghiệp của ông....từng tiếng động như khua
vang ...và ngưng bặt trong 1... sát na... chết nào đó...nhưng ...ôi, "nghe tiếng hát chưa nhạt tan" ... từng nhịp buồn và rời của bài hát, những tiết điệu trầm lắng mà đủ sức làm bàng hoàng thất đảm...những ảnh tượng ảo tưởng và lướt thướt trôi...để đưa ta lại 1 vùng trời mà ta biết chắc rằng sẽ ...chẳng còn bao giờ gặp lại được nữa đâu..."người thương vẫn thương, người quên vẫn quên"...!!!
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Dung-lua-doi-nhau-Duy-Trac/IWZBB08Z.html

Photo: Trưa nay ăn chay ở quán Tây Tạng này... Câu thần chú "Om mani padme hum" cứ lặp đi lặp lại hoài hoài hoài trong những bài hát(hay không phải bài hát mà cũng là những câu thần chú chắp nối..."...cho đến khi nó tan loãng đi... Nhớ 1 đoạn rời của cô ĐMP... "Trong "Quyển sách về cái chết của người Tây Tạng"...Cuốn sách chỉ lối cho người chết trong tầng trời trung gian giữa thế giới này và những thế giới khác. Nơi đó tôi sẽ không còn trí thông minh, không còn cảm xúc, không còn ý chí. Chỉ còn là một cái hồn không biết mình bắt đầu và chấm dứt nơi đâu, lang thang trong mờ mịt. Quyển sách là cẩm nang đi đường cho những linh hồn chờ tàu trong ga chuyển tiếp. Có những chuyến tàu xuống âm cung, có những chuyến lên cõi Phật, có những chuyến lại vòng về chốn cũ. Sách dạy tôi đọc các bảng hiệu để tìm ra lối đi trong trăm nghìn ngả rẽ. Ở một nơi không còn ý nghĩ, các bảng hiệu không được viết bằng chữ, không thể được hiểu bằng lý lẽ, mà được nhận ra bằng màu sắc. Mầu sắc của cõi chết là mầu sắc của chiêm bao, chập chờn, thăm thẳm. Những mầu sắc không còn móc nối nào với cuộc đời hữu hình. Ký ức của người chết không còn ánh sáng, không còn bóng tối, nhập nhòa nhận ra sắc vàng, sắc tím, sắc xanh của những đường tàu đi vào những thế giới không còn là thế giới. Sách dạy tôi phân biệt mầu sắc của mê muội, của giác ngộ, của đau khổ, của hạnh phúc. Tôi đọc và không hiểu gì cả. Người ta bảo tôi nhắm mắt lại mà hiểu rằng màu tím là màu của quỷ và màu hồng là màu của phật (hay là ngược lại, chỉ một phút sau là tôi đã không còn nhớ rõ)"

Trưa nay ăn chay ở quán Tây Tạng này...
Câu thần chú "Om mani padme hum" cứ lặp đi lặp lại hoài hoài hoài trong những bài hát(hay không phải bài hát mà cũng là những câu thần chú chắp nối..."...cho đến khi nó tan loãng đi...
Nhớ 1 đoạn rời 
của cô ĐMP...
"Trong "Quyển sách về cái chết của người Tây Tạng"...Cuốn sách chỉ lối cho người chết trong tầng trời trung gian giữa thế giới này và những thế giới khác. Nơi đó tôi sẽ không còn trí thông minh, không còn cảm xúc, không còn ý chí. Chỉ còn là một cái hồn không biết mình bắt đầu và chấm dứt nơi đâu, lang thang trong mờ mịt. Quyển sách là cẩm nang đi đường cho những linh hồn chờ tàu trong ga chuyển tiếp. Có những chuyến tàu xuống âm cung, có những chuyến lên cõi Phật, có những chuyến lại vòng về chốn cũ. Sách dạy tôi đọc các bảng hiệu để tìm ra lối đi trong trăm nghìn ngả rẽ. Ở một nơi không còn ý nghĩ, các bảng hiệu không được viết bằng chữ, không thể được hiểu bằng lý lẽ, mà được nhận ra bằng màu sắc. Mầu sắc của cõi chết là mầu sắc của chiêm bao, chập chờn, thăm thẳm. Những mầu sắc không còn móc nối nào với cuộc đời hữu hình. Ký ức của người chết không còn ánh sáng, không còn bóng tối, nhập nhòa nhận ra sắc vàng, sắc tím, sắc xanh của những đường tàu đi vào những thế giới không còn là thế giới. Sách dạy tôi phân biệt mầu sắc của mê muội, của giác ngộ, của đau khổ, của hạnh phúc. Tôi đọc và không hiểu gì cả. Người ta bảo tôi nhắm mắt lại mà hiểu rằng màu tím là màu của quỷ và màu hồng là màu của phật (hay là ngược lại, chỉ một phút sau là tôi đã không còn nhớ rõ)"

Photo: giờ này thương xá... đã đóng cửa..Eden vẫn sáng đèn... "người em xưa trở về đây một bận con đường câm bỗng ánh sáng diệu kỳ ... ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu"...(Hoài Khanh) ... Givral lại vẫn sẽ ở đấy..nhưng chắc chắn mãi không là Givral của""Sài Gòn đi rất chậm buổi chiều/ cánh tay tà áo sát vòng eo/ có nghe đôi mắt vòng quanh áo/năm ngón thơ buồn đứng ngó theo..."(NS) http://instagr.am/p/QFUPhMSRpL/

giờ này thương xá... đã đóng cửa..Eden vẫn sáng đèn...
"người em xưa trở về đây một bận
con đường câm bỗng ánh sáng diệu kỳ
...
ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu"...(Hoài Khanh)
...
Givral lại vẫn sẽ ở đấy..nhưng chắc chắn mãi không là Givral của""Sài Gòn đi rất chậm buổi chiều/
cánh tay tà áo sát vòng eo/
có nghe đôi mắt vòng quanh áo/năm ngón thơ buồn đứng ngó theo..."(NS) http://instagr.am/p/QFUPhMSRpL/

Photo: Chiều đã tắt nhạc buồn héo hắt  Đường phố vắng đèn vàng héo úa  Lặng lẽ bước chập chờn bóng tối  Bước chân âm thầm ai đến  Tình vừa mới đó lời nào mới hứa ...

Chiều đã tắt nhạc buồn héo hắt 
Đường phố vắng đèn vàng héo úa 
Lặng lẽ bước chập chờn bóng tối 
Bước chân âm thầm ai đến 
Tình vừa mới đó lời nào mới hứa ..

Photo: I'm just moving around... (what goes around...comes around...)



Danang
Photo: "...để tưởng nhớ mùi hương..."( tên truyện dài của Mai Thảo-lấy ý từ 1 đoạn văn của Thạch Lam)

"...để tưởng nhớ mùi hương..."( tên truyện dài của Mai Thảo-lấy ý từ 1 đoạn văn của Thạch Lam)

3 nhận xét:

Hanh My nói...

Lâu rồi chị ...thấy Huy xuất hiện ... lại thấy ...như trăn trở...
Chúc em ngaỳ vui..

..Gió Heo May nói...

Chào em trai với những 'trúc trắc Saigon"..
Chị cũng yêu tiếng hát Duy Trác . nghe Mộng Dưới Hoa DT hát mới thấy ai hát bài này cũng dở H ạ :))
Chị lại cực đoan rồi :)

Thuan Nguyen nói...

Để tưởng nhớ mùi hương ...hy vọng không phải là hương hoa sữa bạt ngàn làm phiền khứu giác . Chỉ là mùi hoa nhẹ của một góc phố Sài Gòn đáng yêu , để nhớ và để thương những điều khó quên trong tâm tưởng .