những bờ hầm hố. Nhìn xuống, Phượng có cảm giác chơi vơi
như đứng trên một tầng
cao. Anh nhìn xuống vực thẳm. Hà Nội ở dưới ấy” (ĐÊM GIÃ
TỪ HÀ NỘI – MAI THẢO)
Hà Nội đã “ở dưới ấy” từ lâu lắm rồi, từ cuộc “bỏ phiếu
bằng chân” vĩ đại của gần 1 triệu người từ những năm 1954…
Và từ đó… nhờ những chuyến bay con thoi của phi cơ
Pháp, Mỹ chở người từ miền Bắc vào Nam, những con tàu há mồm LST của Hải Quân
Hoa Kỳ qua chiến dịch di cư tìm tự do, Passage to Freedom…chúng ta mới
có Saigon, có một nền VHNT rực rỡ vàng son …
Từ đó, Hanoi đã thành một mờ mịt xa, một dĩ vãng chối bỏ…
Nói riêng về âm nhạc…
"Bối cảnh âm nhạc của Sài Gòn, thủ đô
miền Nam, được tiếp sức sống mới nhờ sự có mặt của những nhạc sĩ từ miền Bắc.
Hà Nội đã tạo nên trung tâm sáng tác loại ca khúc phổ thông theo kiểu Tây
phương được gọi là nhạc cải cách. Chỉ với cuộc di cư của hàng trăm ca sĩ, nhà
sáng tác và người trình diễn cũng như một lượng công chúng của họ từ miền Bắc
lắng nghe với sự hưởng ứng cao, đã làm cho phong cách âm nhạc này trở thành một
nguồn lực thương mại chính trong đời sống âm nhạc miền Nam”
Trong dòng nhạc ly hương của người di cư còn
có bài ca tiêu biểu khác của lịch sử âm nhạc và thời cuộc 1954 là bài Nổi Lòng
Người Đi của nhạc sĩ Anh Bằng. Nếu nhạc sĩ Lam Phương sáng tác tác phẩm Chuyến
Ðò Vĩ Tuyến bởi nguyên do tác giả trải lòng xúc động vì những cuộc chia ly oan
trái ngoài ý muốn của nhiều cặp tình nhân khi chia ly, thì nhạc sĩ Anh Bằng cho
tâm sự lòng sâu kín nhất của ông khi sáng tác tuyệt phẩm Nổi Lòng Người Đi khi
giã từ miền Bắc.
….
Và cũng nhờ đó, văn chương không còn là những văn
chương giáo điều, những huyễn hoặc sách vở mà đã thành một nền nhân văn mới, tự
do & nhân bản…
"Từ sau 1954 đến nay, những người sống chết
với đất nước này, đau niềm đau của đất nước này, vươn lên sức vươn bất tuyệt của
đất nước này, như VÕ PHIẾN, NGUYỄN MẠNH CÔN..., chúng ta quên họ sau được. Những
hoang mang rã rời, những cựa mình bão tố kết tụ nơi những tác phẩm dài ngắn của
THANH TÂM TUYỀN, MAI THẢO, DƯƠNG NGHIỄM MẬU, LÊ TẤT ĐIỀU...vân vân và vân vân,
chúng ta quên họ sao đượcLàm sao mà quên được những "móc mưa hạt huyền"
họ đã khóc cho dân tộc này, và cũng chính những hạt sương mai ấy, họ kết thành
muôn ngàn nỗi mừng, mong manh mà trường cửu, nhỏ bé mà muôn vàn tươi mát cho
dân tộc này"
(DOÃN QUỐC SỸ)
Những cơn mưa quái ác của thời đại đã phủ lấp lên mảnh
đất chữ S nhỏ bé này, sau cuộc di cư 1954, một nửa nước lại tiếp tục “làm chưa
xong hết cuộc tiễn đưa” 1975… lại tiễn đưa những kỷ niệm êm đềm, những hồi tưởng
là những vọng về của những người đánh mất một điều gì yêu quí nhất trong đời
.Hà Nội, Sài Gòn, ở đâu hương thơm thành phố cũ, ngõ đường xưa?
Để lại cho em được những gì ngoài một “hồn nước tả tơi”…
Chút hương mùa cũ của Saigon đã ngàn xa, huống chi là
Hà Nội, những gì êm ả của một thời, giờ chỉ còn nằm trên trang giấy…
huyvespa@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét