Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015

Những ngày mưa ở Saigon & Dalat - "Tôi chờ đợi lớn lên cùng giông bão..."(& 9 số chót tuần báo NGHỆ THUẬT 1966)


 photo Slide1_zpsktd8kf27.png



Hai Hàng Me Trên Đường Gia Long
(Nguyễn Tất Nhiên , ‪#‎saigon‬ 1970)
1.
hôn rách mặt mà sao còn nghi ngại?
nhớ điên đầu sao cứ sợ chia tan?
mỗi lòng người, một lý lẽ bất an
mỗi cuộc chết, có một hình thức, khác
mỗi đắm đuối, có một mầm, gian ác
mỗi đời-tình, có một thú, chia ly!
2.
chiều, nắng âm thầm chào biệt lũ lá me
lá me nhỏ, như nụ cười hai đứa, nhỏ
tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
ta dìu nhau đi dưới bóng nợ nần!
em bắt đầu thấy ân hận, chưa em?
vì lỡ nói thương anh – cái thằng quanh năm túng thiếu!
ân hận, có, thì hãy nên, rán chịu!
hãy xem như cảnh ngộ đã an bày
như địa cầu không thể ngược vòng quay
như Chúa, Phật phải gay go trước giờ lên ngôi Phật, Chúa!
tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
nên mới yêu, mà, cư xử rất vợ chồng!
rất thiệt tình khi lựa quán bình dân
khi nói thẳng: “Anh gọi cà phê đen bởi hụt tiền uống cà phê đá!” .
3.
mỗi cuộc sống, phải mua bằng nhục nhã
mỗi mặt trời, phải trả giá một hoàng hôn
đêm, chẳng còn cách khác tối tăm hơn
nên mặt mũi ta đây, bùn cứ tạt!
môi thâm tím bận nào tươi tắn, hát
em nhớ vờ hoan hỉ vỗ tay khen
để anh còn cao hứng, cười duyên
còn tin tưởng nụ hôn mình, vẫn ngọt!
khăn-tăm-tối hãy ngang đầu quấn nốt
quấn cho nhau, quấn bạo, quấn cuồng điên
vòng sau cùng sẽ gặp quỷ Sa tăng
bởi hạnh phúc mơ hồ như, Thượng Đế!
4.
đời, vốn không nương người thất thế
thì thôi, ô nhục cũng là danh!
5.
mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm
mỗi câu văn đâu được chấm hai lần!

ENTRY CŨ



 “buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua”, ngắm hàng me trên đường Gia Long để rồi nhớ đến Nguyễn Tất Nhiên - gã thi sĩ bạc mệnh si tình lãng mạn và cuồng điên …của thời đại…
Nhà thơ đã từng có một ước mơ khá nhẫn tâm khi muốn ban phát cho người yêu của mình một niềm “vì ta phải khổ” (“Để người tên Duyên, đau khổ muôn niên”)…đã từng có rất nhiều bài thơ trác tuyệt mang đầy không khí và hơi hướm của/ về Saigon, mặc dù ông chẳng mảy may gì nhắc về địa danh thân thương này, dù là nửa chữ…trong những bài thơ mà hàng hàng lớp lớp thanh niên trước 1975..không ít thì nhiều….để ở đầu giường! Thơ của ông tình đến nỗi…mà chỉ có thơ mới chuyên chở được hết..cái tình ..thơ ấy! Nó là một sự tổng hòa của mãnh liệt (từ những) ngây ngô, của đằm thắm (khởi nguồn từ) ao ước, của những rung cảm (đến từ) tinh khôi…khi bắt đầu chạm ngưỡng …đời sống, chạm những rung động đầu đời của cái thời mà văn thơ vô cùng diễm tuyệt, những mối tình chỉ là e ấp của “Bước khẽ tới người thương”(Nhã Ca), của giả định"Ví dụ ta yêu nhau"(Nguyễn Thanh Trịnh / Đoàn Thạch Biền), của lời ngỏ “Cám ơn em đã yêu anh”; của mơ màng “Hôn em, kỷ niệm” (Duyên Anh)…
Nhìn lại những hình chụp Saigon cách đây vài năm...và đọc lại comment của nhà văn VIÊN LINH:

"Nhìn những góc giáo đường nhà thờ Đức Bà, một khung cổng sắt thâm nghiêm, nhìn bồn nước và mấy bậc thang cũ kỹ, hoen rỉ, những lưới sắt bao kín một ngôi nhà (khiến mình hình dung có dáng người thanh thoát nào đó bên trong); nhìn cây cột xi măng ở con đường Duy Tân bóng mát, nhớ con rùa trong hồ nước, chỗ ấy gần Trường Luật, gần khu Cư xá các giáo sư Đại học, bác nhớ những lời ca của Phạm Duy “Con đường Duy Tân, Cây dài bóng mát, … Uống ly chanh đường, Uống môi em ngọt…” . 37 năm rồi từ ngày bỏ Sài gòn, bác chưa về lại, và ngạc nhiên tìm thấy Sài gòn cũ qua cái nhìn của Huy, một chàng trai trẻ măng mà nhìn thấy vẻ đẹp của thành xưa cổ kính. Bác nhớ những buổi trưa ngồi Lambretta xẹt vào Bưu Điện mua một bao thuốc lá Pall Mall điếu dài, một cái bánh mì, hôm nào không ăn bánh mì thì thay bằng một cái bánh “Papa au rhum” (bánh ngọt có pha rươu rhum, hình thể tròn, để trong cái chén bằng giấy, nổi tiếng của tiệm bánh ở ngoài cửa Bưu Điện). Huy chụp được cả mấy chùm hoa phượng đỏ tươi . Không nói ra mà bác thấy Huy vừa đi vừa ngước nhìn lên trời xanh, nhìn hoa lá cành, những mái nhà, bờ tường, cột sắt, tượng đá. Saigon, Paris của Viễn Đông như ngưởi Pháp nói. Đó là khu Phố Tây của Sài gòn đấy. …” Huy là một thi sĩ đấy, thi sĩ làm thơ về sự thanh vắng của lá cành, vỉa hè, hoa viên, làm thơ bằng ống kính máy hình, chụp được sự im lặng dữ dội - [! chữ này hay đấy, của cô gì đấy bác mới đọc! ] – cái nghịch lý của một chữ như thế mới diễn tả được nét đẹp làm ta đau thương. 
Gửi Huy một bài thơ về Sài gòn đăng báo khoảng năm 1970.

     SINH NHẬT


Hôm nay năm tận, Sài Gòn
Tôi nghe khiếp hãi tâm hồn già nua
Giật mình con quỉ ban trưa
Tiếc mùa hoan lạc hái chưa đủ hời.

Hôm nay trời đất có tôi
Trên ba mươi tuổi làm người lãng quên
Xuân hồng, một góc thiếu niên
Năm năm mê mải những miền hoài nghi.

Trên ba mươi tuổi ù lỳ
Đêm về kéo cửa ngày đi kiếm mình
Cảnh đời, một cõi u minh
Cảnh tôi thấp thoáng bóng hình những ai.

U mê hết tháng năm dài
Chân trong lối kiệt hồn ngoài bến không
Hôm nay năm tận, bàng hoàng
Giục thêm tiệc rượu ngồm ngoàm đĩa vơi.

Nhìn ra cảnh cỗi, riêng tôi
Trong hiên viễn phố thấy đời buồn lây.










----------------------------------------------------


‪#‎dalat‬ ‪#‎đichohết1đêmhoangvutrênmặtđất‬ 
“…một cuốn sách không phải lúc nào cũng để đọc. trên những chuyến đi có khi tôi mang theo sách chỉ để thấy yên tâm: một thứ gì đó mơ hồ nhưng rất quan trọng tôi còn phải nghĩ; hồn của một thứ gì đó vẫn từ lâu chờ tôi biết về sự hiện diện cùng sự mong manh của nó; nỗi buồn mà một người hay một dân tộc nào đó còn phải đi qua… tất cả đang nằm trong quyển sách này. tôi chỉ cần mở nó ra.
tôi mang theo sách và biết rằng nếu tôi đọc và lặn lội một chút, cuộc đời dù trôi bên ngoài, nó cũng trôi bên trong tôi… chúng ta vừa gây ra mọi khổ luỵ trên đời này, vừa gánh chịu chúng với bao nhiêu ngơ ngác, như thể chúng ta không hề là tác nhân.
chúng ta cũng vừa là chứng nhân, nếu chúng ta có một cuốn sách…
nếu chúng ta mở nó ra. nhưng thường thì không.”
...nhưng với quyển này thì ít ra tôi đã mở nó ra và trôi trong / cùng / trên ... nó ít nhất là 10 lần với những chuyến đi...












“Chợt rùng mình níu đêm trần trụi
Em đưa ai vào gai ân tình?”
(Hoàng Cầm)
#saigonbynight



“Chúng ta không mất bất cứ gì trong một vũ trụ nơi ngay cả một giọt nước cũng không thể mất đi. Cuộc đời, và tình yêu, không bao giờ thay đổi, chỉ có trí nhớ của chúng ta về nó là suy tàn. Cảm giác mất mát là một ảo giác, nhưng nỗi buồn nó gây ra thì thật. Và điều này cũng thật: không có gì buồn hơn khi chúng ta không làm gì được để ngăn chận một trí nhớ tàn phai. Người ta không thể tự hứa sẽ không bao giờ quên, vì điều này cũng khó như xin trời cho tôi đừng bao giờ chết” (ĐMP)

Bởi trí nhớ sẽ suy tàn, ảnh hình thì sẽ còn lại mãi, nên tôi ghi dấu lại đây, những chớp lóe của 1 sát na rồi sẽ (có cơ may) trở thành vĩnh cửu, để sau này sẽ  như một dấu chân dẫn đi từ đầu đường kỷ niệm đến cuối đường hồi ức…?!?

Đó là những ngày trôi qua ở Dalat (ngày trôi qua hay ta trôi qua?!?), những ngày buồn buồn, những ngày đèm đẹp, những ngày mà mỗi nhịp phách mưa là một khúc requiem mơn trớn / xoa dịu vùng - bất - an  của bất kỳ lữ khách nào…(mưa từ đỉnh cao hay  mưa từ vực sâu?!?)

Những ngày ở Dalat là những ngày người ta nghe Nguyễn Đình Toàn thấm hơn cả , người ta nghe “nhưng chậm thế nào mình cũng phải xa nhau…”

Những ngày ở Dalat là những ngày bâng quơ ghé vào Tùng để nhìn những du khách (vâng, hầu hết là du khách) ngồi im lìm , chiêm ngẫm -  thảy đều toát ra vẻ hay hay của một thứ phù phiếm phấn son nào đấy

Những ngày ở Dalat là những ngày đọc Đoàn Minh Phượng, đọc và biến mất vào cái đám tro bụi mù sương ấy, đọc về những đám mây của Dalat (để rồi thẫn thờ Dalat có thật hay Dalat không có thật?!?)

Níu xuống 1 vạt rừng đẫm sương chiều cô quạnh, rót nghiêng một mặt dốc có hoa xanh và lá vàng (hay ngược lại?!?), thả cho bát ngát bay những gió chiều hoang vu tha thiết trôi ngược về những mặt hồ xanh thẫm… là ta có một Dalat… Hát một cơn mưa xao xuyến tràn về, để rồi có một Dalat chìm trong ảo ảnh - hãy đến với Dalat mưa như  đến với một bóng hình (đã kịp) chìm khuất, như đến với một huyền thoại mất và cũng như vậy, đã đến với một hồn hiu quạnh còn.

huyvespa@gmail.com

Không có nhận xét nào: