Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

{Để tưởng nhớ mùi hương}...(Saigon từ thơ Nguyễn Tất Nhiên)

"Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy
Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu"...

Nhà thơ đã từng có một ước mơ khá nhẫn tâm khi muốn ban phát cho người yêu của mình một niềm "vì ta phải khổ" ("Để người tên Duyên, đau khổ muôn niên")...đã từng có rất nhiều bài thơ trác tuyệt mang đầy không khí và hơi hướm của/ về Saigon, mặc dù ông chẳng mảy may gì nhắc về địa danh thân thương này, dù là nửa chữ...trong những bài thơ mà hàng hàng lớp lớp thanh niên trước 1975..không ít thì nhiều....để ở đầu giường! Thơ của ông tình đến nỗi...mà chỉ có thơ mới chuyên chở được hết..cái tình ..thơ ấy! Nó là một sự tổng hòa của mãnh liệt (từ những) ngây ngô, của đằm thắm (khởi nguồn từ) ao ước, của những rung cảm (đến từ) tinh khôi...khi bắt đầu chạm ngưỡng ...đời sống, chạm những rung động đầu đời của cái thời mà văn thơ vô cùng diễm tuyệt, những mối tình chỉ là e ấp của "Bước khẽ tới người thương"(Nhã Ca), của giả định"Ví dụ ta yêu nhau"(Nguyễn Thanh Trịnh aka Đoàn Thạch Biền), của lời ngỏ "Cám ơn em đã yêu anh"; của mơ màng"Hôn em, kỷ niệm"(Duyên Anh), của nhẹ nhàng "Vòng tay học trò"(Nguyễn Thị Hoàng), của ấm êm "Như con mèo ngái ngủ trên tay anh"(Võ Hà Anh)... như thế, mà thôi!

Chắc cũng bởi, những hình ảnh trong thơ của ông đủ sức nhắc nhớ về 1 thời mà "vùng tuổi xanh" còn đang miệt mài chắp chới những mộng lành chưa tan, và như thế , cũng đủ để bất cứ ai cũng giữ trong lòng...một Saigon rất riêng, khi đọc thơ ông! (mà chắc, cũng bởi, nhiều người đã ví Saigon như một "thục nữ", một hình ảnh rất "kịp tóc" nào đó...và những mối tình của ông Nhiên, cho một người tình nhỏ, hay một người tình lớn...thì có khác nhau gì mấy????) (nhưng...ông Nhiên lại trưởng thành..từ Biên Hòa:)

Saigon từ những lúc....

"...Đèo nhau qua đoạn đời này
Cầu Trương Minh Giảng nghe đầy hoàng hôn
Mưa rỉ rả, mưa nguồn cơn
Mưa đâm lóc thịt, mưa dầm thuộc da…
Chở em đi học mưa nhòa
Đường loang loáng nước lập lòa loáng cây
Lạnh vừa đủ siết vòng tay
Run đi em để sau này… nhớ nhau…"

(CHỞ EM ĐI HỌC TRƯỜNG ĐÊM)

...cho đến ...những khi lo lắng ..dùm cho người thương...

"Ngày thi sắp gần kề rồi đó nhỏ
Nhỏ lo năm mà ta ngại tới mười
Sợ bài thi làm nhỏ biếng môi cười
Ta thật sự nghe lòng đau khôn xiết
Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi rớt
Nhỏ sẽ buồn như những lá thu bay
Lệ thắm nồng ướt đẫm chiếc khăn tay
Như có dạo nhỏ buồn ta phải đỗ
Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi đỗ
Nhỏ có mừng chưa chắc đã hơn ta
Nụ nhỏ cười sẽ rực rở như hoa
Nỗi sung sướng ửng hồng đôi má đỏ
Ngày thi đã gần kề rồi đó nhỏ
Ta không thi nhưng hồi hộp lạ thường
Đêm ta nằm cầu mong Chúa xót thương
Cho nhỏ đỗ dẫu ta… người ngoại đạo"
(CHO NHỎ NGÀY THI)

...hay thậm chí..

"Ta tiếc dùm ai từng sợi tóc
Rụng lẻ loi sầu trên vai ngang"
(HỒNG TRẦN)

Đặc biệt nhất là 2 bài thơ viết gợi hứng từ 2 con đường ở Saigon....ngoài tiêu đề, không còn nhắc chi về Saigon, hay về 2 con đường đó, nhưng có lẽ, nó (phải) là 2 bài thơ hay, nặng tình (và táo bạo) nhất về (những tình cảm mang nặng mà...xuất điểm đến từ chính ) Saigon!

(và cũng vì DUYÊN ANH cũng từng nói....

"Sài gòn

Em đã cho anh hai mươi năm sung sướng

Anh phải van lơn để hứng chịu cơ cầu ..
.....
Anh không thẹn khi nói: Anh yêu em tha thiết

Hãy mơn nhẹ nỗi đau, đừng rên xiết

Hãy thinh không niềm bí ẩn trùng khơi ...."

đó sao??)


"Hôn rách mặt mà sao còn nghi ngại?
Nhớ điên đầu sao cứ sợ chia tan?
Mỗi lòng người một lý lẽ bất an
Mỗi cuộc chết, có một hình thức, khác
Mỗi đắm đuối có một mầm gian ác
Mỗi đời tình, có một thú, chia ly
Chiều nắng âm thầm chào biệt lũ lá me
Lá me nhỏ, như nụ cười hai đứa, nhỏ
Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
Ta dìu nhau đi dưới bóng nợ nần
Em bắt đầu thấy ân hận, chưa em?
Vì lỡ nói thương anh, cái thằng quanh năm túng thiếu
Ân hận, có, thì hãy nên, ráng chịu
Hãy xem như cảnh ngộ đã an bài
Như địa cầu không thể ngược vòng quay
Như Chúa, Phật phải cam go trước giờ lên ngôi Phật, Chúa
Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
Nên mới yêu, mà cư xử rất vợ chồng
Rất thiệt tình khi lựa quán bình dân
Khi nói thẳng: “Anh gọi cà phê đen bởi hụt tiền uống cà phê đá”
Mỗi cuộc sống thăng trầm, phải mua bằng nhục nhã
Mỗi mặt trời, phải trả giá một hoàng hôn
Đêm, chẳng còn cách khác tối tăm hơn
Nên mặt mũi ta đây, bùn cứ tạt
Môi thâm tím bận nào tươi tắn, hát
Em nhớ vờ hoan hỉ vỗ tay, khen
Để anh còn cao hứng cười duyên
Còn tin tưởng nụ hôn mình, vẫn ngọt
Khăn tăm tối hãy ngang đầu quấn nốt
Quấn cho nhau, quấn bạo, quấn cuồng điên
Vòng sau cùng sẽ gặp quỷ Sa Tăng
Bởi hạnh phúc mơ hồ như Thượng Đế
Đời, vốn không nương người thất thế
Thì thôi, ô nhục cũng là danh
Mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm
Mỗi câu văn đâu được chấm hai lần."

(HAI HÀNG ME TRÊN ĐƯỜNG GIA LONG)
&

"Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Ta oặn mình trong những khổ tâm riêng
Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Đời buồn hiu như lá rụng, ban đêm
Chiều đã kêu chiều bằng tiếng gió
Lòng ta u uất cũng kêu nhau
Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Nụ cười nào báo hiệu cơn đau
Nụ cười nào chỉ là hơi thở mệt
Của một thằng mạt gọng, rán, phong lưu
Nụ cười nào phát âm từ đáy ngực
Đã gần như những tiếng ho khan
Chiều đã kêu chiều bằng tiếng gió
Trong ta đêm xuống rất bạo tàn
Mưa với nắng dẫu chung trời, chung đất
Mà quanh năm bắt buộc tránh nhau hoài
Ta với người bắt buộc, phải chia hai
Làm sao em biết trời đau đớn
Làm sao em lớn bằng ta lớn
Để chung cùng công việc: đứng than thân
Để chung cùng rõ nghĩa thêm , hơn
Phía nào khác của biến từ “chóng mặt”
Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Áo cơm hành bủn rủn thiên tài
Học thói người xưa ta cạo đầu bán tóc
Chưa đủ tặng em nửa chiếc áo dài
Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Ta với đời, thực sự chẳng nương nhau
Ta với đời, tất nhiên thua cuộc
Vì áo cơm là những ngọn lao
Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Mỗi nụ tình ẩn chứa một loài sâu
Và , khi em thấm nhuần ê ẩm
Ta sợ tài ta đã rũ nhầu"

(VÀI ĐOẠN VIẾT Ở ĐINH TIÊN HOÀNG)
...Và vì thế, cùng với những câu thơ....

"Chiều em vui quá, thuở vàng son
Ta bỗng lang thang khắp ngã đường
Ta đi cho hết thời oanh liệt
Cho thấu một trời đau đớn riêng !"
(THỤC NỮ)

...tôi "lang thang khắp ngã đường" đi tìm riêng cho mình 1 góc khác của Saigon....

Thì đó, cũng  "bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng"...!

Một nhân vật của THẠCH LAM 

"Mỗi mùa cô lại giắt hoàng lan trong mái tóc
...để tưởng nhớ mùi hương"

Có xa vời quá không, khi tôi đang cố làm một điều gì đó....cũng "để tưởng nhớ mùi hương"????!!!


note & pic by huyvespa@gmail.com
PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
PhotobucketPhotobucketPhotobucket

Photobucket








5 nhận xét:

LƯU MỘC ĐỨC . nói...

:)

..Gió Heo May nói...

Nguyễn Tất Nhiên là một nhân vật có thật nhưng chỉ sống trong những giấc mơ đầy thơ tình...
Thời chị vừa lớn không một người trẻ nào không biết thơ NTN hoặc chí ít cũng biết được thơ ông qua vài bài hát được phổ nhạc ... NTN hơn chị vài tuổi ...
Phải cám ơn cái thời ấy để bây giờ ta có cái để lật ra và ...thương nhớ H ạ !

[H]UY! vespa nói...

@chị GIÓ: dạ...those were the days...hả chị:)
Bây giờ, ít có ai..thần tượng nhà thơ:))

Zip - ZIPPO nói...

Thơ càng lúc càng tách ra thành "một dòng riêng" mờ và nhạt, xa rời cuộc sống, xa rời cả con người nên chẳng còn ai thần tượng nhà thơ nữa.

Zip - ZIPPO nói...

Mới đọc entry đầu tiên của bạn từ 5 link mà bạn đã ghi. Đọc, nhận ra bạn rất yêu thơ và biết thơ rất nhiều. Mình thì ngược lại: Chỉ khi nào "lên cơn" mới làm được vài câu hoặc vài bài và không bao giờ thuộc một bài thơ nào dù đó là thơ của người khác hay thơ của chính mình tuy, như đã nói, mình rất ít làm thơ. Thơ không phải là sở trường của mình, cũng không phải là đam mê của mình. Mình chỉ làm "theo cơn" thôi, chứ mình thiên về văn xuôi mang dáng dấp nửa phóng sự nửa văn chương.