Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011

Saigon trên đường Nguyễn Du...

...& những con đường khác, trong những "chiều thơm, ru hồn người bềnh bồng" & êm đềm, đủ để "tay đan tay dìu nhau trên lối"...* tôi thấy, mình cần phải lắng nghe Saigon, nhìn lại Saigon...
....

Cho nhau trong ngày sống còn
Này chút hân hoan phù phiếm dương gian.
Cho nhau cho từng phút đời
Bùi ngọt trong đắng cay.

Cho nhau cho từng chút tình
Còn xót trong tim loài thú yêu đương.
Cho nhau cho từng chút người
Dần hiếm khan chốn này.

Hôn nhau,
tình yêu giúp ta thêm từng giờ
Nhoà trong ước mơ.
Từng khắc hơ ấm nhau tình người
Còn gắng nuôi lòng nhân
Dù trái tim bầm đen.

Hôn nhau,
tình yêu giúp ta nghe Sài Gòn
Còn chưa mất tên.
Và lá me rắt trên nụ cười
Đường Nguyễn Du còn thơ
Dù có đau ngẩn ngơ.

Đưa nhau qua từng lối đường
Dìu bước lang thang tìm chút hương tan.
Yêu nhau cho ngày bớt dài
Và tuổi xanh trống trôi.

Chia nhau chia từng chán chường .
Từng nỗi hoang mang loài thú sa chân.
Chia nhau đôi giòng mắt lệ
Dìu nhau qua kiếp người.


SAIGON TRÊN ĐƯỜNG NGUYỄN DU (NGUYỄN TẤT NHIÊN)





















Hồng Thập Tự ơi
Ta lang thang trên con đường này
Đường tình ngày xưa ta vui chân đón em học về
Hồng Thập Tự ơi
Ta đang đau nỗi đau Sài Gòn
Ta nhớ nhung lắm khung trời xanh

Này Sài Gòn ơi sao hôm nay xác xơ hình hài
Người từng người đi sao đời người hấp hối lạc loài
Bè bạn còn đâu bơ vơ ta bóng đeo hình gầy
Mang trái tim thẫn thờ u hoài
Thôi bây giờ đã mất những mặt trời tương lai
Thôi bây giờ gánh vác nhục nhằn thấu xương vai
Thôi bây giờ lầm lũi bước vào đời ngô nghê
Tay che mù mắt tối gượng cười khô đắng môi
Ngã tư đèn xanh leo heo dăm chiếc xe đạp vờ
Trường đại học im sinh viên ngoan ngoãn như đàn cừu
Độc Lập Tự Do ta nghêu ngao giúp vui đồng bào
đang lấy lấp bám theo hè phố
Này Sài Gòn ơi
Bao nhiêu lâu sẽ như Hà Nội
Người người nhìn nhau tâm tư giam kín bức tường dày
Này Sài Gòn ơi
Hôm nay bao tiếng than thở rồi
Xin đóng đinh sáng danh tình người

Thôi bây giờ chen lấn năm tù vào công viên
Thôi bây giờ câm nín làm loài thú không tên
Thôi bây giờ rêu nấm úa từng phần con tim
loanh quanh tìm lối sống đời tàn như nến tan

Hồng Thập Tự ơi
Ta lang thang trên con đường này
Đường hẹn hò xưa nghe chưa phai vết xe tình vùi
Hồng Thập Tự ơi
Ta đang đau nỗi đau Sài Gòn
Hoang phế như Tháp Chàm chìm lắng
Này Sài Gòn ơi
Duy Tân đau nỗi đau trường luật
Này Sài Gòn ơi
Cây xanh đau nỗi đau lòng đường

Này Sài Gòn ơi
Hai mươi năm bất ngờ tàn cuộc
Ôi máu xương dế giun da vàng

CHIỀU TRÊN ĐƯỜNG HỒNG THẬP TỰ (NGUYỄN TẤT NHIÊN)       































Một mai anh về qua đường Duy Tân,
Phố cũ hè xưa lá vẫn rụng đầy
Người thân nhiều kẻ không còn nữa
Ðời cũng trôi theo những đoạn trường

Một mai anh về qua trường Gia Long

Thấy nón vành nghiêng nhớ dáng em hiền
Bờ vai mòn mỏi theo ngày tháng
Tình cũng tan theo những muộn phiền

Mai đây anh về qua đường Tú Xương

Quán vắng mưa khuya bước ai trên đường
Thương yêu ngày cũ tìm đâu thấy
Dấu vết tình xưa đã vàng phai

Một mai anh về qua trường Trưng Vương

Thoáng ngỡ ngàng, vây kín tâm hồn
Mình anh sầu tủi âm thầm đứng
Lòng xót xa thương những cuộc tình

DK ...

Mai đây anh về qua đường Tú Xương
Quán vắng mưa khuya bước ai trên đường
Thương yêu ngày cũ tìm đâu thấy
Dấu vết tình xưa đã vàng phai

Một mai anh về qua trường Trưng Vương

Thoáng ngỡ ngàng, vây kín tâm hồn
Mình anh sầu tủi âm thầm đứng
Lòng xót xa thương những cuộc tình

MỘT MAI KHI TRỞ LẠI (NAM LỘC)




































































Hôn rách mặt, sao em còn e ngại.
Nhớ điên đầu, nhưng cứ sợ chia tan.
Mỗi đời người có một lý lẽ bất an.
Mỗi cuộc sống có một hình thức khác.
Mỗi đắm đuối có một mầm gian ác.
Mỗi đời người có một thú đi hoang.

Chiều nắng âm thầm, từ biệt lũ lá me.
Lá me nhỏ, nụ cười hai đứa nhỏ.
Tình cũng khó, theo thời cơm áo khó.
Ta dìu nhau đi, dưới bóng nợ nần.
Em đã bắt đầu thấy ân hận chưa em?
Vì lỡ yêu anh, thằng quanh năm túng thiếu.
Ân hận lắm thì cũng nên ráng chịu.
Hãy coi như số phận đã lâu rồi.
Như địa cầu không thể ngược vòng quay.
Như Chúa Phật, phải gay go trước giờ lên ngôi Phật Chúa.

Đời cũng khó theo thời cơm áo khó.
Mới biết yêu nhưng cư xử rất vợ chồng.
Rất thật lòng khi chọn quán bình dân.
Anh nói thẳng uống cà phê đen, bởi vì hụt tiền gọi cà phê đá.
Mỗi cuộc sống, phải mua bằng nhục nhã.
Mỗi mặt trời, phải trả giá một hoàng hôn.
Đêm chẳng còn cách khác tối tăm hơn.
Nên mặt mũi ta đây, buồn cứ tạc.
Khăn tăm tối, hãy ngang đầu quấn nốt.
Quấn cho nhau, quấn bạo, quấn cuồng điên.
Vòng sau cùng sẽ gặp quỷ Sa tăng.
Bởi hạnh phúc, cũng mơ hồ như thượng đế.
Đời vốn không nương người thất thế.
Thì thôi, ô nhục cũng là danh.
Ta đã chọn đời nhau làm dấu chấm.
Mỗi câu văn không được chấm hai lần.


HAI HÀNG ME TRÊN ĐƯỜNG GIA LONG (NGUYỄN TẤT NHIÊN)























@all were taken on May 15, 2011

20 nhận xét:

mr kool nói...

hinh mi chup ha?

[H]UY! vespa nói...

uhm, hình ta chụp, sao mi?:)

Thuan Nguyen nói...

Bồi hồi để nhớ .Ngậm ngùi để thương . Tiếc nuối để càng yêu ...Sài Gòn, quá khứ gắn liền với dáng vẻ lãng mạn yêu kiều và một sự bình yên dữ dội .Chị dùng tĩnh từ dữ dội vì không biết diển tả như thế nào cái bình yên không bao giờ còn tìm thấy của Sài Gòn hời thiếu nữ.

Tịch Tịch nói...

có hình một góc trường Trần Đại Nghĩa :x thích quá chừng a

..Gió Heo May nói...

Sáng nay chị sang thích quá mấy cái pic nhưng phải đi nên không com được ...mới đầu chị tưởng hình Saigon xưa nhưng chợt nhận ra những người trong cảnh : người PN mặc quần hoa _ một bộ đồ ngủ _ ngoài đường , Saigon trước đây gần như PN ít mặc những bộ đồ bộ mà người ta thường coi là đồ ngủ ra đường như thế ... Chiếc xe đạp bên hông nhà thờ Đức Bà rất Saigon năm 2000.
Nguyễn Du ngày xưa râm mát đến chừng như luôn âm âm bởi 2 hàng cây mà chị không còn nhớ rõ cây gì ... Chị chừng như có nhiều kỷ niệm quanh những con đường này : Duy Tân, Nguyễn Du , Gia long , Trần Quý Cáp , Hồng Thập Tự , Cường Để , Đinh Tiên Hoàng , Phùng Khắc Khoan .... Cứ nhắc là tự dưng nao nao

[H]UY! vespa nói...

@ chị Thuần & chị Gió: dạ....những tấm hình này là em vừa..chụp hôm qua:)..có vẻ xưa xưa ha 2 chị...tự nhiên vào 1 buổi chiều gió rất êm và đường hiếm hoi vắng, em lang thang Saigon....và nghĩ là mình phải chụp liền....Tự nhiên có 1 chút gì đó rất Saigon, rất xưa, rất hiền...trên từng vạt nắng, trên từng góc chếch của nhà thờ, trên những chiếc lá trên Duy Tân, trên những đóa hoa bừng nở như một giấc mơ trước cổng Thư Viện Tổng Hợp, trước những cánh cửa đóng im rất nghiêm nghị....
& văng vẳng trong đầu là những dòng tâm sự của DUYÊN ANH:
"Có chỗ nào tuyệt diệu hơn Sài gòn? Thành phố ấm quanh năm. Thành phố lá tương tư nhạc gió. Những đêm mưa, bụi khói khóc hư vô. Cổ tích ướp hơi thơ. Tình ái ngát hương thu nghìn cũ. Sài gòn dệt thơ làm nắng. Giữa tim hạ đã là xuân lãng đãng huyền thoại trong lối lụa Tú Xương, trên nền gấm Huyền Trân. Chỉ cần một câu vọng cổ, đã xao xuyến hồn già. Chỉ cần bước chân giao mùa, đã xanh mắt trẻ thơ, hồng môi thiếu nữ.."

[H]UY! vespa nói...

"Những tháng nhung xanh cũ, những ngày lụa đào xưa, thành phố ấy, Sài gòn yêu dấu, mặt trời thắp sáng ước mơ, ánh trăng soi rõ kỷ niệm. Mỗi vỉa hè là một giải chiêm bao. Mỗi đoạn đường là một cơn hạnh phúc."
"Trên nỗi đau. Trên niềm nhớ. Niềm nhớ có tên và niềm nhớ không tên. Sài gòn là một niềm nhớ không tên. Có nhớ Sài gòn không? Có nhớ niềm nhớ không tên, niềm nhớ ray rứt, niềm nhớ gặm nhắm thớ thịt ta từng phút, từng giây. Có nhớ cổng trường xưa anh chờ đón em về chiều thu muộn? Có nhớ con đường cũ lá me mưa xanh mướt ái ân? Sài gòn, niềm nhớ nhung trên những vệt sọn môi, trong ánh mắt và trong hơi thở. Sài gòn, niềm nhớ nhung trong hạnh phúc và trong đau khổ. Ở tuổi non và ở tuổi già. Ở xuân hồng sắp sang và thu biếc đã qua. Ở hôm nay ta sống và ngày mai ta chết. Ở nghìn dặm kẻ chân mây mù mịt. Ở tấc gang người cuối phố đầu phường. Ở sớm công viên ngọn cỏ ngậm sương. Ở chiều bùng binh đèn mầu phố sắc... "
(DUYÊN ANH - SAIGON, NGÀY DÀI NHẤT)

..Gió Heo May nói...

Chị có cảm giác gặp Huy trong một góc phố của Saigon cách đây rất nhiều năm ... có lẽ chỉ là suy tưởng nhưng em đúng là người hoài cổ ... bạn nhỏ , có lẽ vì thế mà thỉnh thoảng chị lại thấy em trong một Saigon đầy hoài niệm ...đã rất xa

[H]UY! vespa nói...

hihi, em...thích cảm giác đó của chị..sao mà nó vừa xa, mà vừa gần thế chị hả? cũng có thể lắm chứ chị...em thường có những cuộc "đụng độ", "gặp gỡ" trong đời sống rất kì bí, bất ngờ và k thể lí giải được....(em đã từng nói nhiều về nó trong nhiều entry trước)..
may mà còn có 1 Saigon..ngày xưa, để còn chút mát trong tâm hồn, còn chút gì để nhớ...trong cuộc sống bộn bề này...mặc dù Saigon ngày nay cũng còn vẫn rất ....dễ mến....nhưng cái chút ngày xưa ấy, do không bao giờ còn trở lại để tắm mình trong bềnh bồng sương khói ấy nữa....nên nhiều khi, thấy Saigon đẹp hơn...nhờ những khi "không thể" như thế!

..Gió Heo May nói...

Một người trẻ yêu Saigon với sự im lặng như thế hình như hiếm ...
Saigon là thành phố của những bước chạy theo ngày ... Người phải yêu Saigon lắm mới thấy được cái im lặng của Saigon như những bước chân theo H ạ . Chị luôn yêu Saigon bằng sự lặng im ... một con đường nhỏ buổi trưa vắng , một góc phố đêm chỉ còn ngọn đèn vàng nhấp nháy , một ánh đèn đường chếch bóng, một cơn mưa khuya , tiếng gõ của xe mì dạo, tiếng kinh koong của chiếc xe xích lô , tiếng lá rụng xuống hè đường ... nó là tiếng nói của im lặng ..của một Saigon đằm thắm giấu mình trong những ồn ã đời thường ..

Một Saigon trong veo !!!

[H]UY! vespa nói...

dạ, đúng rồi chị, đó là những im lặng "dữ dội" (chữ của chị Thuần) mà cũng rất dịu dàng...mà Saigon đang mang trong lòng, đó là những lời im lặng..đa ngôn, im lặng để lắng nghe, im lặng để nhìn lại...cũng như DUYÊN ANH (lại DUYÊN ANH) đã từng nói về Saigon
"Hãy thinh không nhé, hãy trùng khơi. Hãy im lặng đến thời lên tiếng. Vì tiếng em cao vọng tuyệt vời"!!!

mr kool nói...

uhm. chụp nhìn rất tĩnh. mà có mấy chỗ hình như cấm chụp hình mà

[H]UY! vespa nói...

uhm, ý tui là vậy đó, 1 SG yên tĩnh...& tình tự!

Nguyen Gia Bao nói...

Đẹp

Lãng tử Sài Gòn nói...

"Sài Gòn nhìn lên" có phải chăng là chủ đề của bộ ảnh này. Ngọn cây, mái nhà, nóc nhà thờ, hàng rào, bức tường ... Không nhìn xuống mà vẫn biết ta đang lang thang trên con đường nào. Góc bắt hình rất lạ, cho thấy một Vương Cung Thánh Đường, một Sài Gòn rất riêng. Của thơ. Và của Huy.

[H]UY! vespa nói...

dạ..đúng rồi anh...cũng có thể gọi là SG nhìn lên...nhìn lên để còn ước vọng, còn bay...cùng SG..vì đôi khi..."cùng trông lại mà cùng chẳng thấy"mất rồi!

"Chiều em vui quá thuở vàng son
Ta bỗng lang thang khắp ngả đường
Ta đi cho chết thời oanh liệt
Cho thấu một trời đau đớn riêng!”

(trích..THỤC NỮ- NGUYỂN TẤT NHIÊN)

Zip - ZIPPO nói...


Thích mấy bức ảnh bạn chụp quá. Rất yên tĩnh mà không cổ kính, rất thân quen mà chừng như lần đầu khám phá...

[H]UY! vespa nói...

thanks anh đã cùng..cảm nhận:)!

Cong Pham nói...

Huy à,
Nhìn những góc giáo đường nhà thờ Đức Bà, một khung cổng sắt thâm nghiêm, nhìn bồn nước và mấy bậc thang cũ kỹ, hoen rỉ, những lưới sắt bao kín một ngôi nhà (khiến mình hình dung có dáng người thanh thoát nào đó bên trong); nhìn cây cột xi măng ở con đường Duy Tân bóng mát, nhớ con rùa trong hồ nước, chỗ ấy gần Trường Luật, gần khu Cư xá các giáo sư Đại học, bác nhớ những lời ca của Phạm Duy “Con đường Duy Tân, Cây dài bong mát, … Uống ly chanh đường, Uống môi em ngọt…” 37 năm rồi từ ngày bỏ Sài gòn, bác chưa về lại, và ngạc nhiên tìm thấy Sài gòn cũ qua cái nhìn của Huy, một chàng trai trẻ măng mà nhìn thấy vẻ đẹp của thành xưa cổ kính. Bác nhớ những buổi trưa ngồi Lambrtta xẹt vào Bưu Điện mua một bao thuốc lá Pall Mall điếu dài, một cái bánh mì, hôm nào không ăn bánh mì thì thay bằng một cái bánh “Papa au rhum” (bánh ngọt có pha rươu rhum, hình thể tròn, để trong cái chén bằng giấy, nổi tiếng của tiệm bánh ở ngoài cửa Bưu Điện). Huy chụp được cả mấy chùm hoa phượng đỏ tươi . Không nói ra mà bác thấy Huy vừa đi vừa ngước nhìn lển trời xanh, nhìn hoa lá cành, những mái nhà, bờ tường, cột sắt, tượng đá. Saigon, Paris của Viễn Đông như ngưởi Pháp nói. Đó là khu Phố Tây của Sài gòn đấy. …” Huy là một thi sĩ đấy, thi sĩ làm thơ về sự thanh vắng của lá cành, vỉa hè, hoa viên, làm thơ bằng ống kính máy hình, chụp được sự im lặng dữ dội - [! chữ này hay đấy, của cô gì đấy bác mới đọc! ] – cái nghịch lý của một chữ như thế mới diễn tả được nét đẹp làm ta đau thương. Gửi Huy một bài thơ về Sài gòn đăng báo khoảng năm 1970.

SINH NHAT
Hôm nay năm tận, SàiGòn
Tôi nghe khiếp hãi tâm hồn già nua
Giật mình con quỉ ban trưa
Tiếc mùa hoan lạc hái chưa đủ hời.


Hôm nay trời đất có tôi
Trên ba mươi tuổn làm người lãng quên
Xuân hồng, một góc thiếu niên
Năm năm mê mải những miền hoài nghi.


Trên ba mươi tuổi ù lỳ
Đêm về kéo cửa ngày đi kiếm mình
Cảnh đời, một cỗi u minh
Cảnh tôi thấp thoáng bóng hình những ai.
U mê hết tháng năm dài
Chân trong lối kiệt hồn ngoài bến không
Hôm nay năm tận, bàng hoàng
Giục thêm tiệc rượu ngồm ngoàm đĩa vơi.

Nhìn ra cảnh cỗi, riêng tôi
Trong hiên viễn phố thấy đời buồn lây. VIEN LINH


[H]UY! vespa nói...

cám ơn comment ..mang nhiều dấu tích kỉ niệm của bác VIÊN LINH, con cũng rất thích chữ cô Thuần dùng "niềm im lặng dữ dội", đó là sự im lặng của
"Hãy thinh không nhé, hãy trùng khơi. Hãy im lặng đến thời lên tiếng. Vì tiếng em cao vọng tuyệt vời"!!!" (Duyên Anh)
Saigon, Saigon, Saigon,,,"Tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi", tiếng động nào thôi thúc được gọi lên trìu mến, mãi mãi, không ngừng!