Thứ Năm, 12 tháng 5, 2011

Hương gây mùi nhớ {1} - huyền thoại nào em mang mang trong lòng?

"Hương gây mùi nhớ, trà khan giọng tình"
(Truyện Kiều - Nguyễn Du)

...Đêm đã vội vàng bỏ lại một vệt dài...rất mỏng, và đắng....
Trong màn đêm lặng lẽ đó..Hương đêm...đã mang lại....vụn vặt vài nỗi nhớ...Nỗi nhớ thức tỉnh... hay  đang chìm đắm vào một cơn chiêm bao cùng vùng đẫm ngát hương đêm?

"Nỗi nhớ chỉ là sự trở lại của một khoảnh khắc. Không hề có một năm tháng nào ở giữa khoảnh khắc ấy và hiện tại. Nó là hiện tại" ("Và khi tro bụi"-Đoàn Minh Phượng)

Khi những kỉ niệm cũ không đủ sức để ta cùng nhớ...
Khi những góc phố quen cũng nhạt nhoà theo cơn mưa...
Khi những "trải qua" cũng hoá thành mất mát..
Khi những "kí ức" cũng hoá thành tiêu sơ
Khi những giấc mơ dù có biến thành sự thật cũng không còn đủ khiến chúng ta nhắm mắt...
Thì chỉ còn, trong "trí nhớ nhỏ nhoi", một khúc ca nào đó, một nhịp thở từ một câu thơ xa xăm nào đó...vang vang

.....
HUYỀN THOẠI TRÊN MỘT VÙNG BIỂN là một bài hát rất mơ, rất... bay và rất…”huyền thoại” để mở đầu cho album, theo tôi là album concept hay nhất trong nền tân nhạc VN (CD HUYỀN THOẠI) và của một giọng hát, nếu nói không ngoa, hay ít ra, đã là huyền thoại..của riêng tôi: tiếng hát ấp ủ những mộng lành : THÁI HIỀN!

Vẻ mờ ảo hòa lẫn với những hình ảnh siêu thực làm nên một nét quyến rũ kì lạ cho nhạc phẩm này…Như lạc vào một cơn mộng, tràn trề những u hoài, lê thê những tâm sự “hoang liêu về chết tha ma”
Nhưng người nghe cứ mãi cuốn theo những giai điệu não nùng đó, tiếng ca bay bổng đó, lời ca ê chề đó…mà đến với một vùng huyền thoại thấm đẫm những giọt sương đêm của nỗi buồn…Và khi THÁI HIỀN vừa dứt lời ca, những giọt sương thinh lặng ấy, cũng vỡ òa…thành những “vì sao cô đơn” đến thắp sang…”mỗi đêm, mỗi đêm”….”Câu chuyện bắt đầu giữa hai người tình”…có một kết thúc nào đó không?? Hay mãi mãi chỉ là những ảo hình từ huyền thoại???...


http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=mRAppGJvWv

Huyền thoại nào em mang mang trong lòng?
Như tên một loài cỏ vàng bên sông
Một vì sao đêm đi về bí mật
Sống lang thang trên vùng không trung.

Người thủy thủ buồn đứng nhìn nước biếc
Nhớ tên người tình thành phố trên bờ.
Nửa đêm mất hút trong vùng biển vắng
Một chùm sao rơi trên cành san hộ
Mỗi đêm mỗi đêm trên bờ biển xanh
Một người vũ nữ ngồi chờ trăng lên.

Tiếng gió thì thào, tiếng sóng nghẹn ngào
Vì sao cô đơn trên vùng trời quen
Một vùng nước xanh, một vòng hoa tang
Trên cây sương mù một vùng trăng vàng
Một người vũ nữ và một cái chết
Cành thập tự đen trên đồi cát hoang

Huyền thoại nào trên một vùng biển cả
Câu chuyện bắt đầu giữa hai người tình
Kể lại mơ hồ giữa vài ly rượu
Tiếng hát nào buồn mỗi đêm mỗi đêm.
Huyền thoại nào trên một vùng biển cả
Câu chuyện bắt đầu giữa hai người tình
Kể lại mơ hồ trong hầm rượu tối
Trên khuy kèn đồng mỗi đêm mỗi đêm...

(thơ: THÁI PHƯƠNG THƯ, một bút danh khách của PHẠM THIÊN THƯ, nhạc PHẠM DUY, năm 1971)

( THƯƠNG CA CHIẾN TRƯỜNG – NXB GÌN VÀNG GIỮ NGỌC – 1972)


2 nhận xét:

Nhã Nam . nói...

Lần đầu nghe và bất ngờ quá.
Cám ơn nhiều

[H]UY! vespa nói...

enjoy anh:)