Thứ Năm, 26 tháng 5, 2011

Saigon - chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời...!

Không hiểu sao khi nhìn những bức hình của Saigon năm xưa, trở về trong tôi luôn là những rợp vàng nắng, thứ nắng của hạnh phúc, thứ nắng tưng bừng của một êm ả ấp ủ, thứ năng dát vàng mỗi bước chân, thứ nắng thênh thang tràn trề từng vỉa hè, từng tán cây, từng ngọn gió...; nắng nấn ná từng nỗi nhớ,  nắm níu từng cơn kỉ niệm....nắng dễ thương lung linh trên mắt, trên môi, ngập tràn một niềm thương, và nhớ, trong tim..

Và tôi nhớ, những dịu dàng & ngọt ngào....như mật thơm, như môi mềm...như những truyện, những thơ của một thời dịu dàng, mà tôi (thầm) cảm ơn, đã có một thời như thế...!

"Ngồi xuống đây với anh, bé yêu dấu, trên thảm cỏ ngày nào còn xanh kỷ niệm. Hôm qua anh còn mơ thấy bé. Bé trở về thênh thang trong gió, trong môi cười, trong mắt thơ ngây thuở chúng ta còn tung tăng chân chim. Anh trở dậy sau cơn sốt ngắn và thấy miệng mình ngọt ngào như ngậm đầy mật. Anh tỉnh dậy sau cơn mê dài của đời. Bảy năm rồi đó bé, nhưng làm sao quên được. Hai mươi lăm tuổi, bây giờ anh đang ngồi lại ở một góc của đời mình mà nhìn về, thèm được một chút yên tĩnh trong cuộc sống để vun xới lại mảnh vườn mộng tưởng cũ. Thèm làm sao một chút thoải mái để nhận ra rằng, sống trong mộng tưởng là một niềm hạnh phúc tuyệt vời, và nhận lấy cô đơn cũng là một niềm hạnh phúc. Nhưng làm sao pha lại được màu xanh trên chùm lá đã héo úa, dù đôi tay anh có đủ mười ngón hoa chăng nữa. Còn lại thật là một nỗi xót xa của loài cỏ, ngủ ơ một thời để ngậm ngùi nuối tiếc một thời. Ngả đầu trên vai anh, bé yêu dấu, thiên đường nhỏ dại của chúng ta tưởng đã khép kín từ ngày ấy, bởi một lần anh đã dại dột. Nhưng thiên đường lại mở ra trăm triệu lối thênh thang, bởi chúng ta đã quá cần thiết trong cuộc đời nhau. Yêu thương đã dẫn dắt chúng ta đi lập nghiệp nơi vùng đất hứa. Anh mơ hồ thấy thế, thuở còn có nhau, thấy chúng ta chụm đầu vào nơi một cửa sổ, ngồi ăn sáng, thấy chúng ta cũng ở nơi cửa sổ ấy, tựa đầu bên nhau chờ trăng lên. Bé có còn nhớ để thỉnh thoảng kể lại giấc mơ cho anh nghẻ Riêng anh, đêm qua khi ngồi nghe lại tiếng bé trong cuộn băng nhỏ, anh vẫn còn khóc ngất như lần đầu đã nghe. Thương yêu là một cái bóng đi theo mãi trong cuộc đời ta không biết mệt mỏi, để nhắc nhở ta một điều, người đã vắng nhưng nỗi nhớ vẫn đầy. Nỗi nhớ như máu tươi đỏ ứa ra ở bờ môi giữa hai hàm răng ngậm chặt, bao giờ cho anh quên. Bé yêu dấu, đến bao giờ anh quên được. Giữa chúng ta đã tưởng là tình yêu, nhưng chẳng bao giờ. Thiên đường hẹn của chúng ta bé đã tới, còn anh đang miệt mài trên những con đường ngang dọc của đời riêng mình, ồn ào, mệt mỏi. Rồi đến tuổi nào cho anh tìm thấy, hay những bước chân chỉ là những bước rơi vào khoảng không, đời không ai chờ ai đợi mình ở một nơi hẹn? Tình yêu chỉ là khói hương quyến rũ nhưng hư không, bắt được nó khi đã vỡ ra là mật đắng hay chỉ là ảnh ảo của chính bóng mình, cô đơn. Biết bao người yêu nhau đang mộng tưởng, anh chúc cho họ tìm thấy được thiên đường cho riêng mình, bởi cuộc sống vốn sẵn những đau thương và đam mệ Hãy đặt đôi tay nhỏ bé trong tay anh, bé yêu dấu. Bây giờ anh chỉ muốn chung quanh những tiếng động chết hết, để mình chúng ta sống lại một ngày, như ngày nào chúng ta còn có nhau. Trên thảm cỏ xanh này của tưởng nhớ, anh muốn kể lại yêu thương của chúng ta bắt đầu bằng tiếng: Ngày ấy..."

(mở đầu ANH CHI YÊU DẤU - ĐINH TIẾN LUYỆN)


(
Một truyện dài rất hay của tác giả Đinh Tiến Luyện, một câu chuyện gửi đến người đọc về mối tình trẻ thơ, trong sáng và nhiều mơ mông... giữa Huy, chàng sinh viên năm nhất và Anh Chi. Xuyên suốt 13 chương truyện gần như chỉ là lời tự sự của Huy, cũng như những tưởng tượng của anh về "thiên đường đầy mật ngọt" với Anh Chi... Những câu đối thoại "thực" không nhiều, nhưng rất lạ! Lạ và hay ho! Đong đầy những dịu ngọt, những hồn nhiên, trong sáng của mối tình đầu; ươm mầm xây dựng một thiên đường hạnh phúc, nơi chốn "lập nghiệp" của hai tâm hồn bé nhỏ; và vỡ òa những đau đón, xót xa, những ngang trái như một kết thúc không trọn vẹn của những mối tình học trò...


Hãy kể những câu chuyện cho nhau, những câu chuyện của nhau, những câu chuyện nắng, những câu chuyện mưa, những câu chuyện nụ cười, thoáng lặng buồn nước mắt, chuyện chiếc lá me bay, chuyện giọt mưa trên lá, chuyện quán vắng mưa xưa, chuyện quầy hoa êm đềm...bằng hai tiếng...NGÀY XƯA....!!!






































Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Chim về góc biển . Bóng ra khơi
Lòng tôi lũng thấp . Tâm hiu quạnh
Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi
.
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Buổi chiều chăn gối thiếu hơi ai
Em đi để lại hồn thơ dại
Tôi vó câu buồn sâu sớm mai
.
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Em còn gương lược dấu đường ngôi
Nằm mơ thấy tóc thơm vai hẹn
Và khoảng trời xanh đến rợn người
.
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Bàn tay dư mấy ngón chia phôi
(Tặng nhau chính ngón không đeo nhẫn)
Và những tàn phai đầy tuổi tôi
.
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Như trời nhớ đất (rất xa xôi)
Nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi
Thư nhớ hồi âm - Lệ nhớ môi
.
Chỉ nhớ người thôi sông đủ cạn
Nói gì kiếp khác với đời sau
Ðôi khi nghe ấm trên da thịt
Như thể ai đi mới trở về


(CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - DU TỬ LÊ)

19 nhận xét:

..Gió Heo May nói...

Lại thấy một Saigon ngày xưa .. cái taxi ,xích lô máy, xe lam ,những góc phố, những con người ...chà , cứ như gặp lại người bạn cũ ..
Đinh Tiến Luyện ngày xưa cũng học Văn Khoa đó là lớp đàn anh của chị ...Anh Chi Yêu dấu , Vuông Cỏ Hẹn đều nói về một người con gái sau này là SV Văn Khoa ... Một cây viết trẻ hớp hồn nhiều người cũng trẻ thời ấy

Thuan Nguyen nói...

Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời ...
Sài Gòn ơi , Sài Gòn là bình yên trong chị, để khi nhớ về nó , là nhớ cả một quá khứ ngọt ngào .
Chị gắn bó nhiều với SG vì sinh sống tại đây rất lâu .Chị quen thuộc với Sài Gòn như chưa thể quen thuộc hơn , nên yêu Sài Gòn như yêu một mối tình còn dang dở .

[H]UY! vespa nói...

Gửi tặng riêng chị GIÓ & chị THUẦN 1 bài hát của DUYÊN ANH...Hình như có tất cả tâm sự của 2 chị, của em..đối với Saigon....

1 tình khúc dở dang, một kỉ niệm xa xăm nhưng chưa bao giờ là cũ..và có cả những "góp nắng" để nhớ về vùng kỉ niệm, mang tên Saigon!

http://music.hatnang.com/node/8413

Ngày xưa em lụa đào
Anh nắng vàng xôn xao
Ôi người yêu ngọc ngà
Sợ quên em đêm nhớ
Nụ hôn đêm nào cho
Khi về còn ngẩn ngơ

Dòng sông dưa chuyện tình
Theo sóng đầy lênh đênh
Em lụa phai nhạt màu
Nụ hôn xưa rớm máu
Vạt nắng sáng nguồn cơn
Bây giờ..hoàng hôn!

Gửi tặng em dĩ vãng
Như trăng sao, như chiêm bao
Mộng dạt dào
Tình đầu tựa ngọn gió
Ngập ngừng và lần lữa
Qua hồn anh bỡ ngỡ
Yêu em, yêu em trong rừng mơ...

Rồi nỗi nhớ nhạt nhòa
Cùng nỗi buồn phôi pha
Đã mùa đông muộn màng
Trời giăng giăng tuyết trắng
Anh góp nắng thời gian
Soi tình sử dở dang

..Gió Heo May nói...

Chị sang mà không nghe được H ơi ...

[H]UY! vespa nói...

dạ, chị vào lại mấy lần đi chị, chắc bị lỗi, em vẫn nghe được...

hoặc thử link này:
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=9iSAtqGlGi


ở đây em có 2 băng nhạc của DUYÊN ANH, nghe hay lắm chị!
http://huyvespa.multiply.com/journal/item/599

..Gió Heo May nói...

Duyên Anh là ai hả H ..chị nghe tên cứ tưởng nhà văn DA ngày xưa thì ra không phải ...

[H]UY! vespa nói...

dạ..đúng là nhà văn DUYÊN ANH "Ngựa chứng sân trường", "Ngày xưa còn bé"..đó chị...khi qua hải ngoại, ông có viết nhạc..dạng bán cổ điển và đưa cho QUỲNH GIAO, BẠCH YẾN..hát, nhạc của ông thâm trầm, sâu sắc...và có nét buồn rất riêng....Chị down về nghe đi...Em đang up 1 CD bằng mediafire nếu chị khó down bằng mega:)

..Gió Heo May nói...

Chị hơi bất ngờ về chuyện DA làm nhạc đấy H ...
Một nhà văn có tài và rất cá tính hớp hồn cả tuổi thơ và những người đã giã biệt tuổi thơ thời ấy ....ông là người bướng bỉnh , độc lập , kiên định nhưng lại rất trẻ thơ khi viết cho trẻ thơ ... thế hệ chị bây giờ chẳng người nào không biết Chương Còm ...

Chị sẽ nghe để biết thêm một góc khuất nữa của DA ..Cám ơn H

[H]UY! vespa nói...

Em đã up băng DUYÊN ANH - RU ĐỜI PHÙ ẢO lên mediafire:

http://www.mediafire.com/?g9pm39dp2fn4w5v

..Gió Heo May nói...

Chị biết Bạch Yến ...Cô ấy rời VN đã rất lâu và đã đi hát khắp 52 tiểu bang của nước Mỹ

..Gió Heo May nói...

Chị vừa tải xong cảm ơn H , mai chị nghe

Thuan Nguyen nói...

Em biết Bạch Yến khi còn rất nhỏ. Em nhớ ba nói cô này hát trên đài phát thanh Pháp -Á , dù khi đó em không biết Pháp-Á là đài nào ? sau này có xem cô hát Lời buồn thánh trên đài truyền hình SG ( kênh 9 ) đầu thập niên 70 khi cô trở về VN . Khi đó em thấy cô ấy hát và diển tả cảm xúc rất tự nhiên ...

Tuan Tran nói...

mới vừa thấy clip Tôi Cố Bám của H trên FB, vào cm thanks H heheh

[H]UY! vespa nói...

@ chị GIÓ & chị THUẦN nghe nhạc DUYÊN ANH xong nhớ cho em biết cảm nhận nha, xem thử có mê bằng truyện không?:)

Thuan Nguyen nói...

Chị nghe nhạc DA từ nhà chị Gió ( load về từ blog em ) .Thật ra , với âm nhạc , Duyên Anh chỉ là người đi dạo nên một chừng mực nào đó , truyện của ông vẫn làm say mê biết bao người , từ trẻ đến già , nói theo kiểu truyện tranh Lucky Luke là từ 7 đến 77 tuổi .
Điều đáng nói là đối với âm nhạc, DA cũng khá mượt mà ...

..Gió Heo May nói...

http://gioheomay.multiply.com/music/item/154/154?replies_read=38

Chị post cả album Ru đời phù ảo để các bạn cùng nghe ...cám ơn Huy .
Huy ghé nghe cảm nhận của chị nhá

Linh Le Ngoc nói...

hi`nh rất đẹp thanks Huy đã share

[H]UY! vespa nói...

@chị THUẦN: dạ, em đồng ý với chị, tuy chỉ là 1 người lãng du qua âm nhạc, nhưng nhạc DUYÊN ANH cũng có nét rất riêng, "hanh hao"..như lời chị GIÓ nói!...và đặc biệt trong nhạc của ông, dù viết về tình yêu...thì đều thấp thoáng một nỗi buồn ...về Saigon!..Em thường nghe 2 băng này trước khi...đi ngủ:)
@chị Gió: hihi, ghen tị với chị quá, post lên là có mấy chục comment liền, enjoy nhạc nha chị!
@hnilcogn: enjoy, anh!

Pearl Nguyen nói...

Cám ơn em đã viết blog này nha Huy, em làm đẹp cho đời ! :) Pearl.