Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Khi biết thương màu lá...




..Đang ở miền giá lạnh, nhớ cái nắng của thứ bảy tuần trước,  ngồi ở 1 nơi mà vươn tay ra có thể chạm vào lao xao của phố xá và bạt ngàn xanh: lá xanh, nắng xanh, mây xanh và trong iPhone là 1 "tiếng hát xanh xao của 1 buổi chiều"...
những màu xanh ấy làm tôi nhớ lại 1 đoạn trong truyện của nhà văn viết cho tuổi ngọc pre 1975: Hoàng Ngọc Tuấn:"Khi biết thương màu lá": 
"Từ lúc biết thương màu lá, là không còn rước đèn kéo quân đi trong sân hồn nhiên hát bài Tết Trung Thu rước đèn đi chơi..., mà chỉ vang vang thăm thẳm trong tim nhạc khúc âu sầu của Đoàn Chuẩn. Thu đi cho lá vàng bay... lá rơi cho đám cưới về. Ngày mai người em nhỏ bé... ngồi trong thuyền hoa... tình duyên đành lỡ... và cho dù lá không rơi, đám cưới cũng về. Những hôn lễ chẳng đợi mùa thu hay mùa xuân, những đám cưới choàng áo cô dâu cho những người em nhỏ bé của mình hết em này đến em khác mà mình suốt đời làm chú rể với mấy ngọn đèn đêm vất vưởng....
...
Mọi người thấy đó. Đừng biết thương màu lá, hãy ham hố nhai lấy trái ngon, nuốt cho hết vị ngọt dại khờ. Chứ đừng rộng rãi tình cảm, thương cho ngọn lá yếu đuối hay tan tác trong vòm trời hoang mang trăm lối.

Nhưng tôi đã trót là một người nhiệt tình rộng lớn"


"No more trips to Grafton Street, no more going there
No more sitting up all night waiting for any word
Nothing’s left that’s safe here now nothing will bring you home
Nothing can bring us the peace we had in Grafton Street" (Dido)


Here's my most favorite place in Saigon...




OLD SAIGON...










1 Tấm hình NOEL cho có không khí:




1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Em muốn đọc trọn vẹn những chữ Hoàng Ngọc Tuấn đã viết trong Tuổi ngọc ấy vì đã trót mê mải đoạn trích trên kia rồi