Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

"đôi mắt nào của Chúa ở trần gian?"




Không biết vô tình hay hữu ý mà khi trong chói sáng của "nắng chiều rực rỡ" như thế này (mà vẫn lạnh lắm) bên cạnh chót vót cao của chiếc thánh giá, bỗng Thái Hiền vang vang trong iPhone:
"“Xưa em là chữ biếc, nằm giữa lòng cuốn kinh 


anh là thiền sư buồn, ngồi tụng giữa ánh trăng 

xưa ta hẹn với nhau, tìm nhau giữa vô thường.. 

anh hoá thân làm mực, thấm vào cuốn kinh thơm. 

Aha, ta tuy hai mà một! Aha, ta tuy một mà hai! 
Aha, ta tuy hai mà một! Aha, ta tuy một mà hai!

Thật, rất đúng. Ta đây, tuy hai mà một. Tuy một, mà là hai. Hai phương trời. Một bản thể. Bản thể người...Thương người. Và, thương ta. ..

Tự nhiên chiều thành một buổi chiều "buồn mi em ngây thơ" mà cũng vừa lúc đó "vui như nắng ban mai"...
Amen! A Di Đà Phật!


 



"...Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian


Bóng tôi ngã hướng thâm cùng đời sống khó

Mùa đông đã về rồi đó nhỏ

Phúc âm mừng ngân vọng được bao lâu?

Tôi cả tin, nên rất dễ nghi ngờ

Tôi vụng tính, nên vẫn thường do dự
Tình chảy xiết qua đời như, thác lũ
Tội thân tôi bầm dập, mủn, như bùn
Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
Có soi thấu tận cùng miền u uẩn?" (Nguyễn Tất Nhiên)


  

"...Tôi nhìn ra ngoài, thấy một căn nhà bên kia đường. Có một cái cửa thấp bằng gỗ mở vào sân. Trong sân có mấy bụi cây mùa đông, lá mang một mầu xanh ảm đạm. Đèn trong nhà đã mở màu vàng ấm. Ở thành cửa sổ tôi thấy vài chậu hoa, mấy con thú bằng vải, đôi ba cuốn sách. Từ căn nhà ấy một nỗi dịu dàng khẽ khàng loang ra, khi sự dễ chịu ấy chạm đến tôi nó làm tim tôi buốt đi trong vài nhịp.




Tôi không biết những người sống trong căn nhà đó có hạnh phúc không. Nhưng hạnh phúc của họ không hề quan trọng, chỉ có hình ảnh của sự hạnh phúc là quan trọng. Thế giới không phải là thế giới mà chỉ là cảm nhận của chúng ta về nó mà thôi..." (ĐMP)

 ỗ mở vào sân. Trong sân có mấy bụi cây mùa đông, lá mang một mầu xanh ảm đạm. Đèn trong nhà đã mở màu vàng ấm. Ở thành cửa sổ tôi thấy vài chậu hoa, mấy con thú bằng vải, đôi ba cuốn sách. Từ căn nhà ấy một nỗi dịu dàng khẽ khàng loang ra, khi sự dễ chịu ấy chạm đến tôi nó làm tim tôi buốt đi trong vài nhịp.



Tôi không biết những người sống trong căn nhà đó có hạnh phúc không. Nhưng hạnh phúc của họ không hề quan trọng, chỉ có hình ảnh của sự hạnh phúc là quan trọng. Thế giới không phải là thế giới mà chỉ là cảm nhận của chúng ta về nó mà thôi..." (ĐMP)


Không có nhận xét nào: