Phượng Hồng! Phượng Hồng! Phượng Hồng!
Bỏ trường, bỏ lớp, bỏ dòng sông
Từ em vội bước theo chồng
Tôi chiều lăng tẩm ngóng trông Phượng Hồng!
Phượng Hồng! Phượng Hồng! Phượng Hồng!
Một lần đi, em về không ?
Ngậm ngùi xác phượng, nỗi lòng khuôn viên
Chiều mưa, tóc rối ưu phiền
Em gương lược tới những miền phôi pha...
Phượng Hồng! Phượng Hồng! Phượng Hồng!
Ta vào lớp học mùa đông
Trong ngăn bàn cũ, phượng hồng đã khô
Tay em lần đó trầm trồ
Vẽ trong lưu bút nấm mồ phượng rơi!
Bao lần nhớ phượng bồi hồi
Khuôn viên nay đã vắng người Văn Khoa
Tóc thề đã vẫn kiêu sa
Chiều qua trường cũ, mưa nhòa như sương...
Phượng Hồng - Phương Thiều
“Vì sao chúng ta chỉ có thể nhớ quá khứ, mà không nhớ đưọc tương lai"....
-/-
Có những nỗi ám ảnh mang tên thời gian…Loài người đi tìm nhau và tìm chính mình… trong miên man dòng nhớ...Màu cuả thời gian đã kịp phủ lấp lên thân phận loài người những dự cảm chia xa…từ những ngày tinh khôi…như chưa bắt đầu...
Có những nỗi nhớ miên man , cũng có khi cuộn trào dâng sóng…Có những nỗi nhớ thầm lặng, cũng có những nỗi nhớ mênh mông....Có khi nhớ bóng hình, có khi nhớ những điều phù ảo...
Dù sao đi nữa, thì cũng không thế bắt trí nhớ ngừng trôi…cũng là điều dĩ nhiên…Dòng nhớ…cũng tự nhiên như…Mây bây ngang và đời trôi qua…
Dù muốn hay không thì đó cũng là một phần máu thịt cuả chúng ta mất rồi!
Hình ảnh
"Khi quay về thành nội cũ
Nghe hoang tàn kỉ niệm bay
Em không cầm được lệ nữa
Nên gục đầu vào đôi tay…"
đã làm tôi xúc động lạ lùng. Ấy là, khi nỗi nhớ, đã trào dâng thành nước mắt.
Hình ảnh ấy khác gì với " Phù hoa ngả bóng mây chiều/ Thời gian tạc tượng lệ vào mắt ai"(Vương Mộng Giác)
Ừ.Thế thì, hãy khóc, hãy khóc đi em!
MƯA BÊN THÀNH PHƯỢNG CŨ (ĐYNH TRẦM CA)
http://www.box.net/shared/xnfjyal6vq
Bay ngang trời một dòng nhớ
Cho xanh đời loài cỏ khô
Bay ngang lòng một dòng tiếc
Cho xanh hồn người lẻ loi
Mây bay từ mồ dĩ vãng
Bay qua bờ thành phượng xưa
Cho em về chiều lặng lẽ
Nghe trong lòng lệ theo mưa
Mưa chia người từ ngày đó
Em qua cầu hồn nổi gió
Sông sâu gọi một dòng nhớ …trôi ơ hờ
Em đi rồi… và từ đó
Mưa bay nhiều vào lòng phố
Cây me già chợt vàng lá bay theo em
Hôm em về ngoài thành vắng
Trông lên hàng phượng ngủ mưa
Em đi tìm nhặt một cánh
Rưng rưng nhìn màu tuổi thơ
Khi quay về thành nội cũ
Nghe hoang tàn kỉ niệm bay
Em không cầm được lệ nữa
Nên gục đầu vào đôi tay…
-/-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét