Chủ Nhật, 3 tháng 12, 2006

VÌ "MỘNG ĐỜI" LÀ "BẤT TUYỆT"

Trải qua bao thăng trầm;đi nhiều;biết nhiều..và luôn dùng cái tâm;đạo lí cửa Phật để nhìn nhận 1 vấn đề;và cả 1 tâm hồn đầy xúc cảm..thương mình và thương cả phận người...Nguyễn Tường Bách đã rất thành công với cuốn..tạm gọi là nhàn đàm..Mộng đời bất tuyệt của ông..1 trong ít quyển sách tôi hay đọc đi đọc lại...và mỗi lần đọc lại 1 lần"ngộ" ra thêm 1 điều gì đó...

Đến đảo Mallorca miền Địa Trung Hải, giữa tiếng ve ngân bất ngờ và mùi thông hăng hắc, ông nhớ những trưa hè với phượng hồng ở Huế. Đến Trung Quốc, Miến Điện thăm các nhà cổ "nhớ lại nhà mình ở Bao Vinh có một cái gì quen thuộc không thể định nghĩa". Đến Thái Lan, Singapore, đi trên các vỉa hè lác đác người mua bán, nhớ quán cóc Sài Gòn với "cảnh ngộ muôn màu và những số phận không tên". Đến Tây Ban Nha, nhớ điệu Flamenco "không hề là vũ điệu đặc trưng và vui nhộn của Tây Ban Nha như nhiều người lầm tưởng" mà xuất phát từ tiếng than thở về một quá khứ vàng son của người Berber mất đất, đi lang thang, cất lời ca giữa đất trời theo tiếng vỗ tay và nhịp chân trên sàn gỗ. Đến Tây Tạng chiêm ngưỡng tượng ngài Liên Hoa Sanh (sinh ra từ hoa sen), nhớ hồ Tịnh Tâm với những con người "tự chuyển hóa mình". Đi nhiều, nhiều nữa, đến Pháp, Mỹ, Hy Lạp, Ấn Độ chẳng hạn - để một hôm, dừng lại, hướng về sa mạc Sahara nơi có "những lớp đá mỏng như vỏ hến (kết tinh từ khoáng sản trong nước ngầm) trồi lên và xếp thành từng lọn xinh xắn như những cánh hoa" mà người châu Phi nói tiếng Pháp gọi là Rose de sable (hoa hồng trên cát) và nhớ tới "những yếu tố trầm lắng trong bóng tối nay được phơi mình thành sắc thể". Con người cũng vậy, cũng mang "những yếu tố trầm lắng" trong mỗi một tâm hồn, chỉ khác ở chỗ chúng không hữu hình như Rose de sable. Mà, ngược lại, vô hình vô sắc, lặng lẽ, thanh tịnh và tỏa sáng như tình thương và lòng tha thứ, để "sẵn sàng quên những thương tổn" và để "yêu thương cuộc đời"như nhà văn Hermann Hesse, khi tự so sánh mình với một cành cây, đã viết: Tấm lòng ta mềm mại, tinh khôi - đã chết vì cuộc đời thô bạo. Nhưng tính cách ta vẫn không đổi. Ta vẫn vui lòng, ta vẫn tha thứ - vẫn cho đời những chiếc lá xanh tươi - vẫn cho nứt hàng trăm chồi non mới."Dù bị đau đớn quằn quại - ta vẫn yêu thương trần gian điên dại này" Hai câu cuối cùng đã được truyền tụng bằng nhiều thứ tiếng trên thế giới vì nó chính là chất người đích thực vậy!

Không có nhận xét nào: