Thứ Tư, 28 tháng 11, 2007

SAIGON BÂY GIỜ TRỜI MƯA HAY NẮNG...(PIC SG TRƯỚC 1975)(PART III)


Một mai anh về qua đường Duy Tân,
Phố cũ hè xưa lá vẫn rụng đầy
Người thân nhiều kẻ không còn nữa
Đời cũng trôi theo những đoạn trường

                                



Một mai anh về qua trường Gia Long
Thấy nón vành nghiêng nhớ dáng em hiền
Bờ vai mòn mõi theo ngày tháng
Tình cũng tan theo những muộn phiền




                                        


Mai đây anh về qua đường Tú Xương
Quán vắng mưa khuya bước ai trên đường
Thương yêu ngày cũ tìm đâu thấy
Dấu vết tình xưa đã vàng phai




                                                      Một mai anh về qua trường Trưng Vương
Thoáng ngỡ ngàn, vây kín tâm hồn
Mình anh sầu tủi âm thầm đứng
Lòng xót xa thương những cuộc tình




                                        


Mai đây anh về qua đường Tú Xương
Quán vắng mưa khuya bước ai trên đường
Thương yêu ngày cũ tìm đâu thấy
Dấu vết tình xưa đã vàng phai




                                                     


Một mai anh về qua trường Trưng Vương
Thoáng ngỡ ngàn, vây kín tâm hồn
Mình anh sầu tủi âm thầm đứng
Lòng xót xa thương những cuộc tình

  (MỘT MAI TÔI VỀ-NGÔ VĂN QUY)





                                                     



Sài Gòn ơi! Ta mất người như người đã mất tên
như giòng sông nước quẩn quanh buồn
như người đi cách mặt xa lòng
ta hỏi thầm em có nhớ không
 




                                                     


Sài Gòn ơi! Đến những ngày ôi hè phố xôn xao
trong niềm vui tiếng hỏi câu chào
sáng đời tươi thắm vạn sắc màu
nay còn gì đâu...




                                                     


Ai đã xa nhớ hàng me già, thu công viên hoa vàng tượng đá
thôi hết rồi mộng ước xa xôi, theo giòng đời trôi...

Sài Gòn ơi! Đâu những ngày mưa mùa khoác áo đi
tay cầm tay nói nhỏ câu gì
Những quầy hoa quán nhạc đêm về
Đâu rộn ràng giọng hát Khánh Ly
 


                                
Sài Gòn ơi! Thôi hết rồi những ngày hát nhớ nhau
Nhớ Phạm Duy với tình ca sầu
mắt lệ rơi khóc thuở ban đầu
Còn gì đâu ..


                                



Sài Gòn ơi! Ta mất người như người đã mất tên
mất từng con phố đổi tên đường
khi hẹn nhau ta lạc lối tìm
ôi tình buồn như đã sống thêm





Sài Gòn ơi! Tôi mất người như người đã mất tôi
như trường xưa mất tuổi thiên thần
hy vọng xa hay mộng ước gần
Đã lìa tan

Trăng ơi trăng có còn chăng là ..
Sao ơi sao, sao mờ lệ nhớ ...
 




                                                     


Sài Gòn ơi! Ta mất người như người đã mất tên
như hàng cây lá đỏ trông tìm
Mắt trời trong cánh nhỏ chim hiền
Đã ngậm sầu ngang môi lắng im




  Sài Gòn ơi! Ta mất người như người đã mất tên
như mộ bia đá lạnh hương nguyền
Như trời sâu đã bỏ đất sầu.
Còn gì đâu...

  (SG NIỀM NHỚ KHÔNG TÊN-NGUYỄN ĐÌNH TOÀN)



  




                                                     



Sài-gòn bây giờ trời mưa hay nắng
Sài-gòn bây giờ ai khóc thương ai
Sài-gòn giới nghiêm che kín đêm dài
Sài-gòn khói bay, Sài-gòn nắng đổ
Sài-gòn đã buồn như trời sớm mai




                                                     


Sài-gòn bây giờ trời mưa hay nắng
Sài-gòn bây giờ ai khóc thương ai
Sài-gòn giới nghiêm che kín đêm dài
Sài-gòn khói bay, Sài-gòn nắng đổ
Sài-gòn có còn bước chiều bơ vơ




                                                     


Sài-gòn còn ai khóc kẻ lên đường
Sài-gòn xe chiều rạt rời vó ngựa
Sài-gòn âm thầm, đèn đỏ đèn xanh
Sài-gòn mưa bay, thôi thế cũng đành
Giấc ngủ miền xa, ôm trời núi rừng
Bên rừng nhớ nắng Trung Nguyên




                                                     


Sài-gòn bây giờ trời mưa hay nắng
Sài-gòn bây giờ cúi mặt xa nhau
Sài-gòn bước ai gõ xuống đêm sầu
Sài-gòn bóng nghiêng, Sài-gòn đứng đợi
Sài-gòn bây giờ cúi mặt xa nhau

  (KHI XA SAIGON-KIM TUẤN)





  Sàigòn ra đường không áo dài
Em sợ đang mùa gió chướng bay
Gió bay cuốn hút mùi hương cũ
Chỉ để riêng mình ta ngất ngây
 




                                                     


Sàigòn ra đường không phấn son
Em sợ rừng sâu gỗ giận hờn
Chinh phu gió cát nghìn phương lạnh
Chinh phụ nào ham chuyện lược gương




                                                     


Sàigòn ra đường không thích cười
Em sợ đèo cao lệ đá rơi
Nên đã mùa đông về tạm trú
Đã về sương tuyết phủ niềm vui




  Sàigòn ra đường không líu lo
Em sợ âm vang động cõi hờ
Hãy nghe hơi thở còn xao xuyến
Trong đáy hồn nhau gọi ước mơ




                                                     


Sàigòn ra đường không giống ai
Tóc mây lớp lớp khói u hoài
Mắt chim khuyên đã diều hâu hết
Cúi xuống nhìn lên vẫn ngậm ngùi .
  (SAIGON RA ĐƯỜNG-DUYÊN ANH)




                                                     


Sài Gòn trong nhà gửi nỗi buồn
Ra sân ra ngõ trống, đời trơn
Ra phường, ra phố, ra tăm tắp
Nơi những đề lao giữa núi rừng




                                                     


Sài Gòn trong nhà mẹ ngóng con
Mắt sông cát lấp đã rêu cồn
Miệng thầm kinh nguyện lòng nghi hoặc
Ôi mãi cầu xin vẫn mỏi mòn




                                                     


Sài Gòn trong nhà vợ nhớ chồng
Nhớ khùng, nhớ dại, nhớ lung tung
Nhớ nhiều, nhớ mãi, không quên nhớ
Buổi tối tay anh bị siết còng




                                                      Sài Gòn trong nhà con đợi cha
Năm sáu mùa xuân bố vắng nhà
Bao giờ bố mới về đây bố
Con lớn khôn rồi biết xót xa




                                                     


Sài Gòn trong nhà đầy ưu phiền
Rất hài hòa cảnh tượng chìm đen
Tủ giường, bàn ghế, nồi, xoong, chảo
Cùng với người chung một nỗi niềm




                                                     


Sài Gòn trong nhà vắng như tờ
Lâu lâu giọt nhỏ vọng hồn xưa
Chú thạch thùng quen thôi tặc lưỡi
Và con nhện cũng chán giăng tơ




                                                     


Sài Gòn trong nhà, Sài Gòn ơi
Hãy thinh không nhé, hãy trùng khơi
Hãy im lặng đến thời lên tiếng
Vì tiếng em cao vọng tuyệt vời

  (SAIGON TRONG NHÀ-DUYÊN ANH)

 




                                                     


...

Giờ này thương xá sắp đóng cửa
người lao công quét dọn hành lang
giờ này thành phố chợt bùng lên
để rồi tắt nghỉ sớm
ôi Sàigòn Sàigòn giờ giới nghiêm
ôi Sàigòn Saigòn mười một giờ vắng yên
ôi em tôi Sàigòn không buổi tối
 




                                                     


Giờ này có thể trời đang nắng
em rời thư viện đi rong chơi
hàng cây viền ngọc thạch len trôi
nghĩ đến ngày thi tương lai thúc hối
căn phòng nhỏ cao ốc vô danh
rồi nghĩ tới anh
rồi nghĩ tới anh
nghĩ tới anh




                                                     


Giờ này có thể trời đang mưa
em đi dưới hàng cây sướt mướt
nhìn bong bóng nước chạy trên hè
như đóa hoa nở vội
giờ này em vào quán nước quen
nơi chúng ta thường hẹn
rồi bập bềnh buông tân trí
trên từng đợt tiếng lao xao




                                                     


Giờ này thành phố chợt bùng lên
em giòng lệ vẫn rát chảy tuôn
nghĩ đến một điều em không rõ
nghĩ đến một điều em sợ không dám nghĩ
đến một người đi giữa chiến tranh
lại nghĩ tới anh
lại nghĩ tới anh
nghĩ tới anh...
  (CHIỀU TRÊN PHÁ TAM GIANG-TRẦN THIỆN THANH)




                                                     


             Chiều Sàigòn người có đi qua


             Nhớ chiều xưa dáng nhỏ mong chờ


             Những con đường chừ đây cúi mặt


             Mắt nai buồn hồn bỗng bơ vơ!


             


  Mưa Sàigòn người có chờ ta




             Nhớ chiều mưa thành phố nhạt nhoà


             Mưa chậm buồn, mưa giăng phố nhỏ


             Em lặng nhìn người sắp đi xa!


             


Đêm Sàigòn thành phố giới nghiêm




             Nhớ người yêu ta lạc bước tìm


             Khung cửa nào người yêu bỏ ngỏ


             Ta ngậm ngùi thương nhớ từng đêm…


             


Tình Sàigòn ngàn kiếp khôn phai



             Nhớ hàng me đường nắng chạy dài


             Nghiã địa buồn mình em cúi mặt


             Bia mộ nào vùi lấp tương lai!


             


Đường Sàigòn giờ đã thay tên



             Những người yêu đã lạc bước              tìm


             Con phố buồn mình em bước nhỏ


             Xa lạ rồi lạc dấu chân chim!


             

             Tình Sàigòn trọn kiếp thủy chung


             Trách làm chi cách mặt xa lòng


             Cơn đau này dài hơn tất cả


             Xa nhau rồi còn nhớ ta không?


             


Người Sàigòn mãi mãi mộng mơ



             Cho giờ đây chịu cảnh ngục tù


             Vẫn mơ về đường xưa lối              cũ


             Vẫn thương về ngày tháng xa xưa!


             


             Từ ngục tù người viết bài ca



             Khiến người đi mắt lệ nhạt              nhoà


             Giọng trầm buồn Jeannie Mai nức nở


             Ôi! Sàigòn, vĩnh biệt tình ta!



(SAIGON VĨNH BIỆT-HOÀNG NGỌC ẨN)
 

 


Em Sàigòn đẹp nhất về              đêm


             Tiếng hoa rơi, nhạc lắng, mây chìm


             Nét môi duyên nụ cười huyền hoặc


             Phút chốc trần gian vội lãng quên!


             


             Ta thương em tàn hơi thở cuối


             Ta nhớ em trọn kiếp lưu đày


             Ngày xa thành phố xanh xao nhớ


             Ta giã từ nhau tựa bóng mây


             


             Những con đường cũ còn im bóng


             Tà áo ai còn theo gió bay


             Tiếng guốc gõ đều trên phố vắng


             Hay tàn trong ngõ hẹp chiều nay?!


             


             Ta nhớ từng cơn mưa bụi nhỏ


             Ta chờ nhau cuối phố mưa sa


             Từng cơn gió lạnh giao mùa đến


             Một sớm thu về em xót xa!


             


             Đời đã vô tình không vấn vương


             Ngõ xưa đã hút lối thiên đường


             Còn đây hơi thở xanh xao mộng


             Em mất tên rồi, ta tiếc thương!


(CHO 1 THÀNH PHỐ MẤT TÊN-HOÀNG NGỌC ẨN)





Sàigòn ơi!


           Đã hết rồi ngày tháng đam mê


           Nhớ đường xưa, lối cũ đi            về


           Nhớ từng viên đá cuội bên hè


           Tiếng vọng buồn con phố về khuya…


           

           Sàigòn ơi!


           Đã hết rồi ngày tháng bên nhau


           Ai chờ ai cuối nẻo, giang đầu


           Tuổi còn xanh tóc đã bạc màu


           Thôi còn gì để nhớ thương nhau!


           

           Sàigòn ơi!


           Nhớ những ngày chinh chiến biệt ly


           Đêm nằm nghe súng nổ vọng về


           Mắt hỏa châu sáng một góc trời


           Những ngày buồn rồi cũng qua đi…


           


           Sàigòn ơi!


           Xa nhau rồi em có buồn không?


           Em chừ đây chắc nhạt môi hồng


           Trách người đi để lạnh hương            nguyền


           Ta ngậm ngùi hai tiếng thủy chung!


           


           Sàigòn ơi!


           Mưa bên trời lạnh giá thân em


           Phố mộng xưa tắt liệm hoa đèn


           Những người yêu đã lạc bước tìm


           Em Sàigòn giờ đã thay tên!


           


  The image “http://www.airsceneuk.org.uk/oldstuff/h46/Saigon.JPG” cannot be displayed, because it contains errors.


           Sàigòn ơi!


           Đêm mịt mùng buốt giá đôi vai


           Mắt lệ rơi cuối nẻo lưu đày


           Bia mộ kia cho một kiếp người


           Thôi còn gì nuối tiếc tương lai!


(SG CÒN ĐÂY NIỀM NHỚ-HOÀNG NGỌC ẨN)





 

SAIGON ĐI RẤT CHẬM BUỔI CHIỀU...(PIC SG TRƯỚC 1975)(PART II)






Sài Gòn đi rất chậm buổi chiều
Cánh tay tà áo sát vòng eo
Có nghe đôi mắt vòng quanh áo
Năm ngón thơ buồn đứng ngó theo




Sài Gòn phóng solex rất nhanh
Đôi tay hoàng yến ngủ trong gants
Có nghe hơi thở cài vương miện
Lên tóc đen mềm nhung rất nhung




Sài Gòn ngồi thư viện rất nghiêm
Tờ hoa trong sách cũng nằm im
Đầu thư và cuối cùng trang giấy
Những chữ y dài trông rất ngoan




Sài Gòn tối đi học một mình
Cột đèn theo gót bóng lung linh
Mặt trăng theo ánh đèn: trăng sáng
Đôi mắt trông vời theo ánh trăng




Sài Gòn cười đôi môi rất tròn
Vòng cung mầu đỏ, nét thu cong
Cầu vồng bắc giữa mưa và nắng
Hay đã đưa dần sang nhớ mong




Sài Gòn gối đầu trên cánh tay
Những năm mười sáu mắt nhìn mây
Chiếc tay tròn ánh trăng mười bốn
Tiếng nhạc đang về dang cánh bay



Sài Gòn nắng hay Sài Gòn mưa
Thứ Bảy Sài Gòn đi Bonard
Guốc cao gót nhỏ mây vào gót
Áo lụa trăng mềm bay xuống thơ




Sài Gòn mai gọi nhau bằng cưng
Vành môi nghiêng cánh xuống phân vân
Lưng trời không có bày chim én
Thành phố đi về cũng đã xuân.
(TÁM PHỐ SAIGON-NGUYÊN SA)






Đêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàng
Tìm tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố sương quàng cỏ cây


Ngỡ hồn tu xứ mưa bay
Tôi chiêng, trống gọi mỗi ngày mỗi xa
Đêm về trên bánh xe qua
Nhớ em xa lộ, nhớ nhà Hàng Xanh



Nhớ em kim chỉ khíu tình
Trưa ngoan lớp học, chiều lành khóm tre
Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
Nắng Trương Minh Giảng, lá hè Tự Do



Nhớ nghĩa trang: quê bạn bè
Nhớ pho tượng lính buồn se bụi đường
Đêm về trên vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ, sầu em bến nào?

(ĐÊM NHỚ TRĂNG SAIGON-DU TỬ LÊ)



Sàigòn sáng rỡ áo dài chủ nhật
Sàigòn kiêu sa như vệt son môi
Sàigòn đâu quê mà thương mà tiếc
Sàigòn xa rồi nhớ mãi không thôi

(CHỢ BẾN THÀNH-1965)

Sàigòn lãng mạn yêu thương hò hẹn
Sàigòn bát phố ăn kem Givral
Nụ cười e ấp ô mai trong cặp
Bóng tối tỏ tình cine permanente


Sàigòn bên hông Casino náo nhiệt
Một góc tìm thấy Hànội thuở nào
Bún ốc cay sè se môi hồng thắm
Tối nay đi boum bàn tán lao sao


Đi trong Sàigòn lòng ta rộng mở
Yêu cả người ngồi trong quán yêu đi
Yêu cả cột đèn đêm đêm góc phố
Yêu cả bóng ta nghiêng ngả ngây si



Yêu cả tình yêu nồng nàn hối hả
Yêu cả đợi chờ góc phố Duy Tân
Yêu từng viên gạch lót đường lặng lẽ
Vang bước chân ta mong ngóng tần ngần





Đêm trăng Sàigòn trên kia lơ lửng
Mơ gác thượng nào vươn sát bầu trời
Khi ta hôn em mây đêm nức nở
Đậu xuống vai em một ánh sao rơi



Thầm thì qua tóc hai lòng cùng nguyện
Cùng yêu Sàigòn mãi mãi không xa
Để rồi mai đây đi mòn đường phố
Sống mãi yêu nhau đến buổi xế tà


Đêm nay từ mãi phương trời lận đận
Ta tìm Sàigòn nơi phố Bolsa
Thầm gọi tên em trạnh lòng lữ thứ
Chợt nhớ má em nay đã phôi pha



Chẳng hiểu Sàigòn trăng mờ hay tỏ?
Nhịp sống Sàigòn trôi nổi chơi vơi?
Trong ta Sàigòn chỉ là nỗi nhớ
Lại đến với ta đêm Chúa ra đời
(SAIGON KIÊU SA-DUY LAM)






Sàigòn của tôi những năm sáu mươi
Những hàng me xanh ở khu trường luật
Lá rụng bay đầy hồn tôi xanh tươi
Như màu xanh áo em đang mặc



Sàigòn của tôi là những hẻm sâu
Xe đạp chạy qua hàng cây trứng cá
Hẻm Lê Văn Duyệt, hẻm Thoại Ngọc Hầu
Đi dạy kèm trả đời cơm áo



Sàigòn là những Bastos xanh
Quán cóc cà phê bên góc giảng đường
Khói thuốc lăn tròn đời ta lăn lóc
Em đứng xa nhìn như một bức tranh



Sàigòn những năm sáu mươi, bẩy mươi
Ra đường áo bay rợp trời mùa hạ
Phố khuya đi về hồn tôi lãng du
Ứ đầy trong lòng mộng xanh ươm quả



Sàigòn ra đường với trăm nhân vật
Mai Thảo quen, Nguyễn Đình Toàn khách lạ
Dáng ai trên đường cũng nghĩ là em
Hóa thân ta là nhân vật đó


Ly nước mía ngọt môi em khẽ hát
“Trả lại em yêu” một thưở quen người
Ơi dáng em xa như tranh cổ tích
Sàigòn mưa, Sàigòn nắng biết không?


Tôi và Sàigòn một thời mới lớn
Tôi và Sàigòn một thời biết yêu
Sàgòn trong tôi một thời lính tráng
Dù trăm, ngàn năm ta vẫn yêu người
(EM,VẪN LÀ SAIGON-TRẦN YÊN HOÀ)