Đi ngoài đường, không hiểu thói quen ngêu ngao hát có tự khi nào, những ai chở mình đi thường nghe mình hát "Chiều thơm ru hồn người bềnh bồng...."(mà hình như là "du" mới đúng? chưa check???) & "Chiều về quạnh hiu, từ biệt người yêu...."
Hôm nay mình chỉ muốn nói về bài hát thứ hai thôi, vì bài thứ nhất gắn với 1 kỉ niệm buồn nên chưa muốn nhắc lại....
"Nhạt nhòa" là bài hát mình muốn nói đến, version mình khá thích là do TRẦN THÁI HÒA hát, sau đó là 1 version có thêm lời 2 NS thêm vào khi phát hành 1 CD ở VN do nhóm 5 DÒNG KẺ hát
Bài hát mở đầu với nỗi buồn của 1 buổi chiều, "hình ảnh một buổi chiều" hiu quạnh, cái hiu quạnh của những buổi chia ly, của những khi tiễn biệt...Bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu nhung nhớ muốn trút bày, muốn chia sẻ nhưng còn lại chỉ là những dòng lệ rưng rưng.
Thì biết phải làm thế nào, khi "hội ngộ rồi chia ly", lẽ thường muôn đời vẫn thế...
Giai điệu bài hát quyện vào ca từ thắm đượm nỗi buồn ''từng ngày qua'', nhưng không như những ngày qua của nhạc Trịnh: thấy mưa về ngoài dòng sông, thấy nắng trong vườn cỏ non, mà là từng ngày qua với nỗi đau đáu tìm về 1 phương trời xa ngái, không biết giờ này, nơi đó,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét