Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

{EPISODE 16}-Saigon-Tôi đang mơ giâc mộng dài...

1 tháng xa rời SG, phiêu du trên những vùng đất mới, đón cái nắng và cái gió mới….Tôi không hiểu vì sao mình lại có thể xa SG lâu như thế.

“SG bây giờ trời mưa hay nắng”-đi xa mới thấy câu hỏi mở đầu trong 1 bài hát của LÊ UYÊN PHƯƠNG dường như là câu cửa miệng của những người ..trót xa SG!


Vừa đáp chuyến bay, trời SG buông một cơn mưa trắng xóa, tôi lờ lững buông mình trên chuyến taxi gặp lại người tình cũ SAIGON…ngay khi có thể!

Tôi thả mình trên những con phố và những kỉ niệm lũ lượt kéo về….có cả những “chuyện cũ đẹp ngời”..và cả những “vết buồn khắc trên da”….nhưng cũng chính vì thế, tôi càng yêu SG hơn hết thảy những thành phố khác. Nơi đây, tôi biết, mình đang thở, mình đang sống, mình đang đắm vào SG…SG, một và duy nhất, không ai khác, không ngoại lệ!

SG với những  “cà phê nhé”, SG với những sạp báo dài hai bên đường, SG với những “ngõ vắng xôn xao” , đường rực nắng ban ngày, đường dài ánh trăng khuya tối. SG với …hồ con rùa…nhỏ hơn 1 cái hồ ..bình thườngJ



Sài Gòn, dù mưa hay nắng,  vẫn như một cô tiểu thư đài các, đỏng đảnh đôi chút mà dễ thương thiệt nhiều….

SG, chỉ gọi tên thôi cũng thấy mùi thiệt mùi, tiếng dạ tiếng thưa, “chết cha, trời ơi”…nghe sao mà đầm ấm lạ!

Tôi nhớ SG…..



SG, viết hoa tên em trên những vệt son môi….

SG, những ngày thứ bảy “phóng “solex” rất nhanh”…

SG, với những buổi chiều, “ta cuối nhặt mùi hương”….

SG, nắng chạy theo mưa hay mưa hồng trong mắt nắng…

SG, yên bình trong những con ngõ nhỏ ngoẳn ngòe như 1 mê cung bí ẩn của tuổi thơ…

SG, ngọt ngào như những câu vọng cổ…

Sài Gòn

Sài Gòn nắng đến độ
Em phủ kín khẩu trang
Ta chỉ còn biết yêu đôi mắt

Sài Gòn mưa đến độ
Ta chưa kịp xòe ô
Em đã về nhà ai ướt áo

Sài Gòn bụi đến độ
Ta lạc mất mùi nhau
Sau một chiều kẹt xe vô cớ

Sài Gòn đông đến độ
Có quá nhiều dáng người
Ta sửng sốt… là em

Sài Gòn rộng đến độ
Mười năm ta xa nhau
Chưa một lần gặp em tình cờ trên phố

Sài Gòn vui đến độ
Ta không còn đủ buồn
Để đi hết những quán đêm

NGÔ LIÊM KHOAN

Đêm Sài Gòn

Đôi khi thấy mình vội vàng như gió
Thở cùng đêm Sài Gòn thoáng xuân thì
Ánh đèn màu loáng thoáng lối sông đi 
Lòng trắc ẩn điệu Nam Bình gợn sóng

Lạc bước giữa đêm Sài Gòn cao rộng
Ghé quán cà phê ấm khói hương xưa
Giọt nâu rơi nhằm kí ức ngày mưa
Dòng nhạc Trịnh xoáy bờ tim đau nhói

Thả hồn vào đêm Sài Gòn vời vợi
Những con đường tình sử lá me bay
Hàng cây chụm đầu thủ thỉ gió lay
Phố đứng ngó người xưa tìm dấu cũ

Đêm Sài Gòn đêm vui không cần ngủ
Người phương xa nhòa lệ rủ nhau về
Nắng nóng mưa dày vẫn đậm tình quê
Vẫn Sài Gòn hơn 300 năm trẻ mãi

HỒ ĐẮC THIẾU ANH

Nỗi nhớ Sài Gòn

Tưởng không bao giờ nhớ Sài Gòn
Bởi mỗi ngày ta bước chân qua đấy
Góc phố nhỏ nhoi con đường vẫn vậy
Có gì đâu - mưa nắng vẫn vô chừng

Hàng me vẫn dáng đứng lừng khừng
Như anh chàng trồng cây si trước ngõ
Thách đố thời gian chờ ai đưa mắt ngỏ
Phút chao lòng - thả lá rớt đầy tay

Thành phố công viên lúc vạm vỡ lúc hao gầy
Lúc mơ màng lúc ồn ào huyên náo
Lũ ve con chờ ta cất tiếng chào
Giấu nỗi nhớ trong lá cành phượng vĩ

Giấu nỗi nhớ trong những chiều mưa nhỏ
Tuổi học trò mở ngỏ trái tim non
Em - học trò - gì cũng nghĩ lạ thường
Là hoa nắng - là tình yêu độ lượng

Sài Gòn của em trái tim như sóng cuộn
Như những chàng trai trẻ tuổi đôi mươi
Nhưng vẫn hay vô cớ nhoẻn miệng cười
Cái e ấp của cô nàng mười tám

Em theo gió lang thang con phố gầy
Những chiếc lá - mảnh theo dấu chân kỉ niệm
Hoa điệp vàng nhìn lũ trẻ nhảy dây
Khoe áo thắm giữa nắng chiều ngập gió

Những con ngõ hoang vu với những ngôi chùa cổ
Mái mốc rêu rợp mát những trưa hè
Em thường giấu tuổi thơ mình trong đó
Chẳng biết vô thường vì chỉ thích vu vơ

Này bỗng nhiên như một kẻ mộng du
Em nhớ quá những tháng ngày ở đấy
Bạn bè thật thà kẻ khôn ngoan khờ dại
Khi bỗng nhiên xa… xa quá Sài Gòn.

LÊ THỊ KIM

Mưa Sài Gòn trên phố người Hoa

Mưa Sài Gòn rơi trên phố người Hoa
Mái ngói xưa âm thầm mơ rêu vỡ
Cô gái hát câu gì trong sách cổ
Tiếng gọi đò chìm loãng đáy Bình Đông

Tóc em dài như quên cả dòng sông
Quên cả chiều xõa ghen lên bao mắt
Những mỹ nữ của ngàn năm xuân sắc
Hoa lục bình tim tím dạt về đâu…

Đèn lồng treo còn tỏ mối duyên đầu
Tình trắng tóc vẫn chưa nguôi hoài niệm
Mỗi đôi mắt như trường thành cung điện
Đang nhói đau bao bí ẩn không lời

Sài gòn, phố người Hoa, mưa rơi…

TRẦN HOÀNG NHÂN

Hè phố Sài Gòn

Con đường dưới bóng cây
Sôi dòng xe cộ chạy
Chừa ra hè phố này
Cho ta đi dạo đấy
Ngôi nhà ai dịu dàng
Giăng hoa ngoài cổng lớn
Lứa đôi nào đưa đón
Trong buổi chiều tan ca
Khi đợi nhau trước nhà
Khi hẹn nhau ngoài phố
Ta thường quên chẳng nhớ
Vỉa hè nằm dưới chân
Em nghiến gót nhiều lần
Mỗi khi anh đến chậm
Những viên gạch rên thầm
(Mà có bao giờ giận)
Nén đợi chờ theo em
Những viên gạch, êm đềm
Thầm thì nghe sương đọng
Tự lau mình sạch thêm
Sợ chân người qua lấm
Kìa mùa xuân rải gấm
Một dãy hoa điệp vàng
Em ơi mình đi chậm
Nghe vỉa hè âm vang

ĐOÀN VỊ THƯỢNG


Bâng quơ nghĩ về SG, Tôi nhớ đên 1 bài thơ của NGUYÊN SA- "Tám phố Sài Gòn ". Tại sao tám phố? mà không là con số nào khác, như 10 hay 36 chẳng hạn? Hay là bởi bài thơ có tám đoạn như thủ đô Sài Gòn có tám phố? Bài thơ ấy mà theo nhiều người là một bài thơ xuất sắc nhất của thành phố, của những cô gái điệu đàng, của những giờ thư viện nhìn nhau, của tối đi học về khuya dưới bóng trăng, của "mai gọi nhau bằng cưng”nồng nàn, trẻ trung…

"Sài Gòn đi rất chậm buổi chiều
cánh tay tà áo sát vòng eo
có nghe đôi mắt vòng quanh áo
năm ngón thơ buồn đứng ngó theo
Sài Gòn phóng solex rất nhanh
Đôi tay hoàng yến ngủ trong gants
Có nghe hơi thở cài vương miện
Lên tóc đen mềm nhung rất nhung
Sài Gòn ngồi thư viện rất nghiêm
Tờ hoa trang sách cũng nằm im
Đầu thư và cuối cùng trang giấy
Những chữ y dài trông rất ngoan
Sài Gòn tối đi học một mình
Cột đèn theo gót bóng lung linh
Mặt trăng theo ánh đèn trăng sáng
Đôi mắt trông vời theo ánh trăng
Sài Gòn cười đôi môi rất tròn
Vòng cung mầu đỏ nét thu cong
Cầu vồng bắt giữa mưa và nắng
Hay đã đưa dần sang nhớ mong
Sài Gòn gối đầu trên cánh tay
Những năm mười sáu mắt nhìn mây
Chiếc tay tròn ánh trăng mười bốn
Tiếng nhạc đang về dang cánh bay
Sài Gòn nắng hay Sài Gòn mưa
Thứ bẩy Sài Gòn đi Bonard
Guốc cao gót nhỏ mây vào gót
Aùo lụa trăng mềm bay xuống thơ
Sài Gòn mai gọi nhau bằng cưng
Vành môi nghiêng cánh xuống phân vân
Lưng trời không co 1bày chim én
Thành phố đi về cũng đã xuân".

SG không nóng rát hay giá buốt như Hanoi, không có những vệt mùa chạy dài trên phố như Hanoi, không thấy “mùa bay trên hàng phố”….Mà “đặc sản” của SG là những cơn mưa đầu mùa….

Có khi chỉ là đợt mưa rào, thổi cái nóng tạm bay đi, rửa sạch lại thành phố lẫn mấy triệu cái đầu đang hùn hụt bốc khói. Cho đường phố chút tinh khôi, cho không khí mát lành. Sau mưa như thế thành phố thường trầm dịu lại một chút.

Mưa SG nhiều kỉ niệm và nhiều thăng trầm….

Những chuỗi dài của cuộc sống cứ trôi qua vùn vút, nhữn muộn phiền cũng theo mưa trôi đi, SG cưu mang, SG xoa dịu, SG vuốt ve, SG nâng niu, SG trìu mến…với tất cả chúng ta…như thế

SG là thế đó, dịu êm và nồng nàn, ánh trăng soi rõ những khuôn mặt kỉ niệm, mưa đầu mùa làm mát lạnh cả những tâm hồn cô đơn, SG, đôi khi khiến ta/ làm ta muốn “giã từ niềm vui mong manh”, nhưng đôi khi, ta muốn ôm trọn SG trong vòng tay như thể sẽ “không nhìn nhau lần cuối”…

SG, “Ta nhớ em nắng chờ buổi sáng
Ta nhớ em mưa hẹn buổi chiều
Như bước nai nhớ về con suối thân yêu
..........
Ta nhớ em trên từng sợi tóc
Nhớ những đêm chưa trọn nẽo về
Theo bước chân con đường nặng trĩu canh khuya
Trong xót xa mắt nào đã khóc
Trong thiết tha môi nào đã hôn
Xin nhớ nhau dẫu rồi mãi không còn ...."

Chính vì lẽ ấy, tôi thấy mình đang sống, đang thở, đang yêu, đang tắm mình trong SG, yêu vì yêu! Thế thôi!

Đi giữa SG như thể đang trôi đi trong một giấc mộng dài…và cũng cố van lơn “đừng lay tôi nhé cuộc đời chung quanh”….

Ôi, tiếng gọi tha thiết ấy…Xin được mãi còn gọi tên nhau!



EPISODE 15-SAIGON, NHỮNG NGƯỜI MUÔN NĂM CŨ

EPISODE 14-SAIGON, THÔI HẾT RỒI NHỮNG MỘNG ƯỚC XA XÔI...

5 nhận xét:

Hạnh Phúc Lang Thang nói...

tôi thì hiểu vì sao e xa SG lâu đến vậy,. hìhì

Thuan Nguyen nói...

Sài Gòn không thấy xa mà Sài Gòn nằm trong tim để luôn thấy nhớ..Kỳ lạ và nghịch lý với suy nghĩ này, nhưng lại là điều có thật . Điều có thật dành cho những ai yêu Sài Gòn bằng chính trái tim , dù SG hôm nay không phải là SG hôm qua .

dzung saigon nói...

Cảm ơn những entries của Huy, lúc nào cũng gợi nhớ về kỷ niệm

[H]UY! vespa nói...

@a Hạ: hehe, sao a biết hay zậy:))
@Chị Thuần & a dzungsg: yêu SG từ chính những kỉ niệm về SG, tình yêu SG được dệt bằng muôn vàn kỉ niệm từ mảnh đất yêu dấu này. Âp ủ những kỉ niệm ấy, để rồi càng trân quý hơn những giờ phút sắp tới với SG, cho SG....
Cám ơn những chia sẻ của anh, chị:)

Tuantdt Tran nói...

mãi vẫn là 1 hoài niệm đẹp về SG...